Page 10 - Ca Mau dat va nguoi
P. 10
- Bui à ! Má Tám cất tiếng: ư ớc chi mình ngủ một
đêm thức dậy thấy nước nhà độc lập, đưỢc gặp Bác
Hồ ha? ờ ... ờ, mà. Má đố con nói trúng, Bác mà vô tới
Cà Mau, Bác sẽ tới thăm ai trước. Má hay con? Dân
hay cán bộ?
- Thăm hết!
Chị Ba cười. Sau câu trả lời của chị, má Tám
cũng cười. Trán bà hiện lên những nếp nhăn. Đêm
càng trở nên ấm áp. Mấy ngọn gió như chạy giỡn
lào xào trên mái lá. Chị Ba với tay ra đầu giường
vặn nhỏ ngọn đèn. “Ngủ được rồi”, chị nói thầm
trong bụng, vừa trở mình nằm lại. Má Tám cũng mới
vừa nằm xuông, mắt nhắm nghiền.
Chị Ba lầm thầm nhớ lại lời của chú Chín Mau,
Bí thư huyện ủy lần ghé thăm, tặng quà và nói với
má: “Tội nghiệp đời bà, chỉ một cây một trái, nhưng
trái xanh đã rụng trước cây già!”
- Bui à! Má Tám hơi nghiêng đầu sang chị Ba,
nói khẽ: Bữa nay má nói thiệt với con. Hồi chồng con
còn sông thì con là con dâu của má. Thằng Ba vì phận
sự đã hy sinh, đã làm tròn nghĩa vụ đôì với Bác, với
dâ't nước, nên má không buồn. Có điều... giờ con trở
thành con gái của má, nghen!
Ngừng một lát, má Tám lại tiếp:
- Chiến tranh coi bộ chắc còn dài, con ở vậy sao
đặng? Để má lo kiếm chồng khác cho con!
8 Phan Anh Tuấn