Page 7 - Ca Mau dat va nguoi
P. 7
MÁ TÁM
- Má à, hòa bình rồi. Tết nữa rồi.Cho tụi con biết
đưỢc chưa má? Đứa nào con trai, đứa nào con gái,
má?
Má Tám cúi xuống, lặng lẽ xới trầu, không nói.
Nghe ũiằng Ba, con rể vừa cất tiếng hỏi câu này, bà
xúc động, mắt đỏ bừng. Hồi lâu, má cầm lấy chiếc khăn
rằn vắt bên vai đưa lên chặm chặm vào khóe mắt.
Ngoài sân, trong gió xuân man mác, thằng Thơm,
con Thảo vẫn còn chạy giỡn. Anh Ba bước tới bên
má. Lặng lẽ. Gió xuân thổi lồng vào nhà, lùa phâ^t phơ
mấy sỢi tóc bạc rũ trước trán của má. Có tiếng con gà
vừa cục tác dội dội ở cuôì bờ ao, má Tám dường như
không để ý tới. Bà đang theo đuổi, nghĩ ngỢi điều gì.
Câu hỏi của anh Ba vừa rồi vô tình khơi dậy lòng má
kỷ niệm gian khổ của những ngày kháng chiến vừa
qua. Giờ đây nó đã trở thành kỷ niệm không phai mờ
đôi với cuộc đời nhiều buồn vui của một bà mẹ.
Má Tám ngước mắt lên nhìn, hai khóe mắt bà
ửng đỏ. Một lúc sau mắt bà chợt sáng, khi đó má lại
nhìn không chớp vào ảnh chân dung Bác Hồ - tấm
ảnh mà má đã cất giữ như một báu vật kể từ ngày các
con của má: những cán bộ, bộ đội tập kết ra Bắc năm
1954, trao lại cho má làm kỷ niệm.
Kỷ ức rừng đước 5