Page 8 - Ca Mau dat va nguoi
P. 8
Và, đôi mắt bà cứ vậy, mỗi lúc như dán chặt vào
tấm ảnh chân dung của Bác!
Đêm chìm sâu. Gió lạnh. Và mưa. Chị Ba nằm bên
má miên man không ngủ đưỢc. Qua ánh đèn dầu leo
lét ở đầu giường, chị thây má Tám đôi mắt nhắm
nghiền, gương mặt lờ mờ, hô"c hác. Bụng dạ chị cồn
cào, lo lắng. Mới đó mà trông má khắc khổ, già đi.
Đôi bàn tay bà càng trở nên gân guốc. Chị lại trở mình
không sao ngủ đưỢc. Hết chuyện cũ đến chuyện mới,
mọi việc đều như mới xảy ra đôì với chị hôm qua,
hôm kia.
* *
*
... Ngày xưa, nhà má nghèo. Suô"t năm ba phải đi
ở đợ, làm công cho một điền Tây ở miệt Thứ. Một
hôm không may ba lâm bệnh và do không tiền lo thuốc
thang nên phải qua đời. Lúc ấy anh Ba, con trai má
mới lên 5 tuổi. Từ đó, cảnh “mẹ góa con côi”, má rán
sức làm lụng cực khổ nuôi anh Ba khôn lớn. Năm lên
23 tuổi, sau khi vừa cưới vỢ xong không bao lâu, trong
một đêm tối trời anh Ba theo các chú, các anh cách
mạng vào rừng hoạt động bí mật. Đêm đó, má và chị
Ba ra tận đìa muồng sau vườn để tiễn đưa anh. Đưa
con đi xong, má cùng con dâu quay trở vô nhà. Tắt
đèn, chị Ba nằm buồn thiu không nói. Má Tám ngồi
lặng lẽ ở đầu giường, khóc thầm. Đêm đó má không
6 Phan Anh Tuấn