Page 15 - Ca Mau dat va nguoi
P. 15

cổ TÍCH






                Ngoại tôi đang ngoáy trầu. Miệng bà móm mém.
           Ngồi bên  ngoại,  tôi  như đưỢc đùa  giỡn,  vui  chơi,  tắm
           mình trong cổ tích bà  kể.
                Lần hồi như vậy, tôi gắn bó bên bà từ lúc nào và
           cảm thấy  “thân quen”  với  một cậu bé  tuổi  chừng lên
           chín lên mười, có  nước da ngăm đen, mái tóc hớt cao,
           đôi mắt sáng. Cậu bé  ấy chính là Hạn Thác, vừa bước
           ra từ cổ tích của  ngoại.

                Thoạt cái, bà nắm lây tay tôi kéo vội vô nhà. Tôi
           đâu  ngờ  mới  đó  mà  trước  mắt như có  ông  Khổng Tử
           (Đức  Khcng  Tử)  trên  đường  du  xuân  cùng  bậc  quan
           văn,  võ  Long  triều  đan^  đi  tới.  Khổng  Tử  ngồi  ung
           dung trên xe ngựa, có  lộng và  màn che mát rượi, theo
           sau còn có cả quan, quân, lính hầu với trông, kèn tùng
           tùng...
                Dân trong làng không còn bóng ai  ngoài  đường,
           duy  chỉ  có  Hạn  Thác.  Cậu  bé  Hạn  Thác  đang  ngồi
           mải mê lấy gạch đá xây thành chơi, như không hề hay
           biết  mọi  việc  quanh  mình.  Bất ngờ  có  ngọn  gió  thổi
           tới làm rớt xuông mây hạt cát. Hạn Thác vừa liếc mắt
           nhìn thấy cũng là  lúc Khổng Tử cho xe ngựa dừng lại.
           Các  quan  văn,  võ  đi  sau  xe  ngựa  cũng  xúm  lại,  vây
           quanh  Hạn Thác.

                                                Kỷ ức rừng đước  13
   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20