Page 22 - Ca Mau dat va nguoi
P. 22
hơn trung đội lính dân vệ này. Nếu có quân trong tay,
anh sẽ nghiền nát nó trong giây lát và nhân tiện kéo
quân về dự đám gả con gái của anh luôn, sẩn dịp ăn
mừng thắng trận! Nhưng mà bây giờ, trong tình thế
này, anh biết tính sao, nếu đêm nay kẹt đường dây
giao liên không đưa đoàn cán bộ, chiến sĩ qua sông
đưỢc, sáng mai là tới đám rồi. Thân tộc, lôi xóm tề tựu
đông vui. Khung cảnh đó mà không có mặt anh chắc
vỢ con anh sẽ buồn đến mức nào? Và rồi bà con ắt sẽ
xầm xì bàn tán cho rằng anh đã... hy sinh thật rồi. Vì
rằng mấy tháng nay có tin đồn “Hoàng Thuật hy sinh
trận Lò Gò - Xa Mách hồi tháng tư năm ngoái”.
Anh ngồi chờ lệnh qua sông của các chiến sĩ giao
liên mà trong bụng nửa như có lửa dô^t, nửa như có
kim châm vào da thịt. Hoàng Thuật lần tay ra trước
nắm chặt lại bẹ dừa nước đừng cho mũi xuồng bị nước
đẩy trôi dạt ra. Giữa cái viễn cảnh bộn bề bao chuyện
trong đầu, bất chợt anh đâm ra nghi ngờ, thắc mắc:
“Thằng rể của mình là con của ai cà? Mấy lượt thư
nhà gởi lên sao không nghe kể rõ? Thôi kệ, con của
ai không biết, bây giờ nó là rể của mình, đưỢc rồi”.
Có sương thấm lạnh. Sương rơi lấm tâ"m trên ba
lô, vai áo. Rặng lá dừa nước trước mặt rì rào trong
đêm. Giá mà đất nước thanh bình, không còn chiến
tranh khốc liệt thì bầu trời ven sông Bảy Háp đêm nay
chắc nên thơ biết mấy. Gió mỗi lúc như gỢi nhớ, càng
bừng lên trong anh bao ước muốn. Chợt, Hoàng Thuật
20 Phan Anh Tuấn