Page 41 - Ca Mau dat va nguoi
P. 41

Trong  khi  tác  giả  của  nó  chỉ  là  một  người  nông  dân
          Nam bộ cởi mở, vui tính, chất phát và cần cù lao động!

               Không  chỉ  có  thế,  trong  cuộc  sô"ng  đời  thường
          hàng ngày bác  Ba  còn  là  “trai  tứ chiến”  về  xướng ca
          đàn  hát.  Chẳng  vậy  mà  bà  con  Lung  Tràm,  Khánh
          Hải mãi cho đến bây giờ mỗi khi nhắc lại nhiều người
          không quên đưỢc điệu bộ  của bác Ba ôm cây đờn cò
          ngồi kéo du dương, mùi mẫn... Và cứ mỗi lần như vậy
          đều  y  như rằng  bác  Ba  không  vội  cầm  lên  cán  đờn,
          bác  thư  thả  ngồi  xuống  ngay  bộ  vạc  hoặc  trên  tấm
          đệm giữa  sân  nhà,  trông bác khi đó  giông y  như một
          ông  “bầu”  của  đoàn  hát  cải  lương  xưa.  Rồi  bác  hạ
          giọng kể “sương” qua một hai câu chuyện vui, dí dỏm
          nào đó th ĨO yêu cầu của khách và đám trẻ trong xóm
          đang  vây quanh.  Đến khi  mọi  người  có  vẻ  thỏa  thích
          lắm  bác  mới  thôi  kể.  Rồi  mở  bì  vấn  thuốc  hút.  Khói
          thuốc gò chập chờn vừa lan tỏa như muốn níu kéo, thu
          hút  mọi  người.  Giữa  lúc  bà  con  gần  như nín  lặng  để
          chờ  nghe,  tiếng  đờn  cò  của  bác  Ba  bấy  giờ  mới  trổi
          dậy. Tiếng đờn lướt dài tựa đục tựa trong, mênh mang...
          xa  vẳng.  Chính  lúc  đó  là  tiếng  lòng  của  bác  Ba  trổi
          dậy hòa quyện cùng tâm tư, tri kỷ  với mọi  người dân
          lao động mà  chỉ có  bà  con xóm Lung Tràm mới thấu
          hiểu  hết  nguồn  cơn,  nỗi  cảm  xúc  đam  mê  sâu  lắng
          qua  tiếng đờn cò  của bác.






                                               Ký ức rừng đước  39
   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46