Page 43 - Ca Mau dat va nguoi
P. 43
Bởi sớm bât hạnh mồ côi cha, ở tuổi thiếu niên
Hai Phi phải gánh vác bao công việc nặng nhọc của
gia đình. Từ chuyện nội trỢ trong nhà cho tới chuyện
đồng áng, chuyện nào Hai Phi cũng giỏi. Năm bước
sang 17 tuổi, chàng trai Hai Phi trở nên sức vóc, lực
lưỡng, đã phát nổi một công rưỡi đất cỏ trong ngày,
trong khi bạn bè trang lứa thời đó người nào khỏe mạnh
lắm cũng chỉ phát nổi một công là cùng. Có điều lạ
nữa là mặc dù lao động cực nhọc suô"t ngày như vậy,
hễ mỗi khi buông cây phản ra và ăn cơm nước xong,
nằm nghỉ một chút là Hai Phi ngồi dậy cầm đờn, say
mê kéo đờn và cất giọng đưa theo mùi mẫn đến tận
khuya. Những tưởng không bao lâu sau Hai Phi sẽ trỡ
thành nghệ sỹ. Đám con gái trong làng thời đó có nhiều
người dòi 1 ngó, liếc mắt để ý tới. Công bằng mà nói
thì họ mê mệt tiếng đàn của Hai Phi, họ đắm đuối
trước lời ca như rót mật của Hai Phi. Nhưng rồi một bi
kịch đâu ai ngờ; Năm bước sang 18 tuổi, Hai Phi bị
bọn thực dân Pháp bắt làm phu và sau đó đẩy thành
lính lê dương tận bên âắi Pháp. Sông ở quê lạ, xứ
người, Hai Phi không buồn tủi mà ngưỢc lại càng
chuyên cần học và luyện võ với tâm nguyện nung nâu
ý chí chờ sau này có dịp trở về đất nước để dụng võ...
Ý nguyện đó của anh đã thành; sau thời gian gần ba
năm bị lưu đài sông trên đất Pháp, thêm bốn năm hồi
lưu Hai Phi đã vận động đưỢc hai người lính Pháp cùng
bỏ ngũ chạy qua Xiêm (tức Thái Lan) để tìm đường
Ký ức rừng đityớc 41