Page 68 - Ca Mau dat va nguoi
P. 68
ra chiến trường, lúc ngưỢc về hậu phương. Có những
khi chú vừa chèo vừa nhẩm viết thành bài sẩn trong
đầu, rồi đợi đến lúc có chỗ nơi yên tĩnh chú mới ngồi
viết ra một mạch. Bởi vậy, có lần do mải mê suy nghĩ,
trong khi vừa chèo miệng chú vừa lẩm nhẩm đọc đi
đọc lại sửa một đoạn văn mới nghĩ ra nên đã đẩy hụt
mái chèo bị cắm đầu té xuống sông...
Khổ thật! Đêm, chú không chịu ngủ nhà ai. Tôi
hỏi vì sao? Chú chỉ cười, trả lời: “Phiền phức người ta
lắm”. Thường là chú ngủ đình, ngủ miếu. Nhưng tôi
nào hay biết việc đó, nên lần đi chung đầu tiên với
chú tôi phải chịu cảnh “ngủ đình”. Quá nửa đêm, đang
ngủ gà ngủ gật tôi bị chúi nhủi tới trước vì bất ngờ chú
rướn mạnh mũi xuồng vào cái bến trước một ngôi nhà
lờ mờ. Đinh ninh là nhà quen với chú, tôi đứng dậy
dụi mắt, lần lượt bước lên bờ theo chú vào nhà. Đêm
thấm lạnh vì sương xuông nhiều. Ngoài tôi và chú ra,
không một bóng người. Khi chú nhá ánh quẹt lên để
đốt ngọn đèn cầy, là lúc tôi chết điếng trong người.
Nhưng tôi không dám la: trước mặt tôi bây giờ không
phải là nhà quen như tôi nghĩ mà là một ngôi miếu
hoang, vách phên rách nát... Mấy tấm liễn cũ viết bằng
giấy hồng đơn vẫn còn, cùng tấm tranh hình ông thần,
ông tướng mặt mày nhăn nhó, có ông chân mày xếch
ngưỢc, đang đứng cầm giáo gươm trên chiếc bàn mục
chân kê sát vách của ngôi miếu.
Ánh đèn tù mù, leo lét, càng lúc khiến tranh kia
66 Phan Anh Tuấn