Page 73 - Ca Mau dat va nguoi
P. 73

- Vậy  thì  mầy  kêu  tụi  nó  lên  đầu  hàng.  Rồi  tao
          tha cho!  Kêu đi!
               - Dạ, dạ!... Lại có tiếng anh Năm Tươi: Thôi lên
          đi Năm  Săng ơi.  Mấy anh lính cộng hòa đến rồi. Lên
          đi,  mấy ảnh khoan hồng!
               Tiếng anh Năm Tươi kêu đi kêu lại đôi ba lần như
          vậy. Dưới hầm vẫn lặng im. Bọn lính lại dậm đạp thình
          thịch nắp hầm  vừa  hăm dọa  đòi  quăng  lựu  đạn  xuông
          nếu  anh  Năm  Săng  không  lên,  chúng  tôi  không  lên.
          Không  còn  cách nào khác,  tôi  và  anh  Năm phải  đứng
          dậy đỡ nấp hầm, sỢ nấp hầm bị sụp do chúng quần đạp.
          Anh Năm day mặt qua tai tôi, nói nhỏ, giọng bực tức:

               - Mẹ, ước gì bây giờ mình có đưỢc trái lựu đạn...!
               Anh Năm còn định nói tiếp nhưng vừa lúc đó, có
          tiếng “rắc ” trên miệng hầm y như bọn chúng đang bật
          chô"t lựu đạn. Hồi hộp.  Không phải, “rắc” là  tiếng nứt
          của cây tân nắp hầm do sức nặng của bọn lính đứng từ
          phía trên  nắp hầm đè  xuông.
               -  Trong  lúc  bọn  giặc  đang  bu  lại  đứng  xà  quần
          như vậy  -  anh  Năm  lại  thỏ  thẻ  vào  tai  tôi  -  có  đưỢc
          một  trái  “da  lán”  bâ't  ngờ  mình  giựt chốt  thảy  lên  là
          kể  như mẹ  con  tụi  nó  rồi  đời,  không còn  một đứa  để
          “làm  thuôc”.

               Tèn...  tè...  è...  è...
               Bọn giặc lại tuôn các cỡ đạn xuống miệng hầm.
          Rồi  chúng  lại  giục  với  nhau:  “Thằng  nào  gan  nhảy


                                               Ký ức rìcng đước  71
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78