Page 70 - Ca Mau dat va nguoi
P. 70
NGƯỜI CHẾT THAY TÔI
Sương mù còn lãng đãng bay trên ruộng lúa. Hôm
đó là ngày chủ nhật 14 tháng 9 (âm lịch) năm 1969!
vẫn lặng lẽ không một tiếng súng. Chỉ có gió
xào xạc lá cây trên đầu và chô"c chô"c dưới các hang
dậy lên tiếng rắn hổ mang “khù” !
Bất chợt có tiếng của ai đó nói, cười nghe lí nhí
bên kia hầm. Bên nầy anh Năm Săng nghe vậy đã
“trồi” ra và thót lên trên mặt đất. Em Hội cũng “trồi”
ra theo nhưng em chỉ đứng dựa lưng vào vách hầm.
Trong hầm còn lại chỉ mình tôi. Gió thổi lòn xuống
miệng hầm. Lạnh. Tự dưng tôi nghe bụng đói. Đã gần
chín giờ sáng rồi còn gì. “Chắc là mẹ con nó kéo nhau
càn xuông Nước Đục”. Nghĩ thầm như vậy, tôi lần mò
chui ra khỏi miệng hầm. Lát sau, tôi vẹt sậy bước xuống
ruộng cỏ và lần theo bờ sậy vô nhà bưng vội nồi cơm
nguội do hai em Mẩn, Ni nấu từ chiều hôm qua rồi lội
trở ra hầm, không dám dừng lại một bước. Vừa đi tôi
vừa bốc cơm nguội nhai ngấu nghiến nên khi trở ra tới
miệng hầm là đã vững bụng. “Cho mầy càn tới chiều
tao cũng hổng ngán”. Tôi nhảy xuông hầm và lần trở
vô ngồi sát phía trong vách hầm cho đỡ lạnh.
Lại có tiếng nói lí nhí từ phía bên kia miệng hầm.
Anh Năm Săng cất tiếng nhắc:
68 Phan Anh Tuấn