Page 140 - Học Từ Thất Bại
P. 140
cách nhà họ tại thành phố Flint, Michigan hơn 150km, để tại
đó họ có thể lắp cho cậu bé chiếc tay giả và dạy cậu cách sử
dụng nó. Vào thời điểm đó thì bàn tay giả có nghĩa là một cái
móc.
Cha mẹ của Jim đã làm theo lời khuyên và người ta đưa
cho Jim chiếc móc để cậu học cách sử dụng nó. Cậu bé cùng
học với những đứa trẻ bị khuyết tật nặng khác, như một bé
gái đang học cách dùng chân để đánh răng bởi cô bé không
có tay. Nhưng vào một khoảnh khắc ở trong bệnh viện, họ đã
nhận ra rằng thực sự Jim không thuộc về nơi này. Niềm hy
vọng lớn nhất của họ đó là đối xử với cậu bé như một đứa trẻ
bình thường. Họ quyết định đưa cậu ra khỏi bệnh viện và trở
về nhà.
Trên quãng đường về nhà, Mike nói với Kathy: “Chúng ta
không có vấn đề gì cả. Chỉ là một vạch nhiễu trên màn hình
thôi. Ta có thể xử lý được. Ta có thể biến nó thành vấn đề
nếu ta muốn nó trở thành vấn đề. Nhưng, giờ thì nó không
còn là vấn đề nữa.” Sau này Jim đã viết lại rằng: “Trên quãng
đường dài hai tiếng về Flint [từ bệnh viện trở về nhà], chúng
tôi đã lấy lại được sức mạnh. Cha mẹ tôi lần đầu tiên cảm
nhận được niềm hy vọng, thậm chí là sự lạc quan, họ bắt đầu
tập trung vào những thứ tôi có chứ không phải thứ tôi
thiếu.”
Hai trong số những điều mà Jim có đó chính là tình yêu
dành cho thể thao và khả năng là một vận động viên giỏi.
Khi Jim sáu tuổi, cha đã mua cho Jim một chiếc găng tay
bóng chày. Cậu bé rất thích nó. Cậu dành hàng giờ ném quả
bóng cao su nảy vào bức tường gạch, cố gắng cải thiện mục
tiêu và sức mạnh của cánh tay, tìm cách đưa chiếc găng từ
tay phải sang tay trái để có thể ném trả lại bóng vào sân khi