Page 144 - Học Từ Thất Bại
P. 144
người sẵn lòng tin tưởng rằng hoàn cảnh trớ trêu không
phải là bản án chung thân và tinh thần ẩn trong những
cơ thể nhỏ bé đó vĩ đại gấp nhiều lần tổng số tay chân
của chúng cộng lại.
Jim đọc và trả lời mọi lá thư do những đứa trẻ đó hay cha
mẹ chúng viết. Cho dù đang làm gì trong nhà tập anh đều
dừng lại mỗi khi Tim Mead – sau này là quản lý PR cho câu
lạc bộ Angels (và giờ là Phó chủ tịch thông tin của câu lạc
bộ) ngoắc đầu và nói: “Này Jim, xin vài phút nhé?” thì anh
luôn ra ngoài để gặp lũ trẻ và dành ra vài phút nói chuyện
với chúng. Anh giúp xác định vị trí chơi của chúng, hỏi thăm
xem chúng đánh bóng thế nào và yêu cầu chúng chỉ cho anh
cách chúng xoay xở với chiếc găng bắt bóng. Rồi Jim ra nói
chuyện với cha mẹ chúng:
Tôi thường kể cho họ về cha mẹ tôi. Họ luôn khiến tôi
cảm thấy mình đặc biệt vì là chính mình và họ vẫn luôn
đối xử với tôi như thể tôi giống mọi đứa trẻ hàng xóm
khác. Tôi kể cho cha mẹ về sự tức giận, thất vọng của tôi
và họ nói rằng: “Đó là thứ ta phải trải qua”. Tôi muốn các
bậc cha mẹ đó thấy rằng những điều đó, và cả những
điều khác nữa, đều có thể xảy ra, những điều tốt đẹp sẽ
tới. Cha mẹ đã làm những điều đó cho tôi và họ cũng có
thể làm điều tương tự với con trai của họ.”
Jim nói rằng mình chưa bao giờ làm một đứa trẻ phải thất
vọng, ngay cả khi anh đang vô cùng mệt mỏi, chán nản hoặc
bận rộn. Vì sao? Bởi anh muốn mang hy vọng đến cho
chúng! Anh muốn chúng hiểu rằng chúng có thể làm được
rất nhiều điều. Jim nói: “Tôi hiểu lũ trẻ này và tôi biết một
cậu nhóc hay một cô nhóc có thể tiến xa cỡ nào chỉ với một
lời cam đoan dài 50 từ.”