Page 149 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 149
Trời ơi! Tôi có học bổng mà, sao vẫn cứ tìm cớ... Nào
có tốn gì của cậu mợ bao nhiêu đâu? Cậu tôi đau? Thật
không? Mà dù điều ấy có thật đi nữa thì đứa trẻ như
tôi phỏng làm được gì cho người bệnh? Chỉ là cái cớ
để bắt tôi thôi học.
Như kẻ chết đuối, thấy cái gì gần nhất thì chộp lấy:
tôi nhìn ông chủ bằng đôi mắt khẩn thiết hầu mong ông
có can thiệp cho tôi chăng. Ông lặp lại, giọng lạnh như
đá tắm sương đêm:
- Sao còn đứng trơ ra đó? Coi sửa soạn áo quần mà
về cho rồi! Lẹ!
*
* *
Làm sao quên được vẻ thản nhiên của chị Mai khi
chị dắt tôi đến trường sáng hôm sau để xin thôi học?
Y như một tên lính áp giải tù nhân, chị không hề quan
tâm mảy may nào đến nỗi khổ của tôi.
Và trời đất cũng tàn ác không kém chi người, chẳng
thần tiên nào hiện ra giúp đỡ xót thương tôi cả. Cảnh
vật xung quanh không vì tôi mà xấu đi một tí ti? Tôi
chua chát nghĩ: “Rõ ràng là mấy ông văn sĩ nói khoác.
Họ viết: Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Không
những thế, cảnh còn đẹp rực rỡ hơn nữa kìa!”
Trên cành phượng, những con ve cuối cùng đang so
giọng hợp ca inh ỏi. Không một bóng mây, bầu trời xanh
ngắt. Gió từ sông quạt lên người tôi, dưới bến tiếng cười
148