Page 98 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 98
quan tâm của Ban giám hiệu, đặc biệt là của thầy
Hiệu trưởng Nguyễn Đăng Ái, một số giáo viên ở
xa được tạo điều kiện ở một số phòng của dãy nhà
học phía tây, gồm thầy Toàn, thầy Hải, thầy Hiếu,
thầy Cường, thầy Lập, thầy Đạt, thầy Hộ, thầy Quốc
Nam, vợ chồng thầy Trung - cô Huệ Chi, tôi và một
số người khác.
Phòng làm việc của thầy Cảnh ở tầng 1 của dãy
nhà này và gần với phòng đặt bàn bóng bàn, cứ mỗi
buổi chiều có chơi bóng bàn, một số giáo viên trong
nhóm nội trú của chúng tôi thường tới phòng của
thầy nhờ máy tính và máy in để in tài liệu, giáo án,
hồ sơ hoặc nhiều khi chỉ là chơi điện tử. Nói là nhờ
máy tính, máy in nhưng chúng tôi còn “nhờ” luôn
giấy để in nữa. Thầy dễ tính, dễ gần và sẵn sàng
giúp đỡ người khác nên mọi người có thể thoải mái
để sử dụng. Thời điểm đó công nghệ thông tin chưa
thầy rất hay chia sẻ với chúng tôi những tìm tòi, phát triển như bây giờ; nhiều giáo viên chưa có máy
sáng tạo, phát triển thành những ý tưởng mới từ tính có kết nối mạng, máy in để in tài liệu, giáo án
những bài toán đơn giản giúp cho chúng tôi thấy phục vụ cho dạy học; do đó mỗi người chúng tôi
được nhiều điều vẻ đẹp ẩn đằng sau những phát đều muốn tận dụng tối đa khoảng thời gian mà
biểu đơn giản của những bài toán tưởng chừng như thầy cho sử dụng các thiết bị đó.
đã quá quen thuộc.
Nhịp cuộc sống, công việc cứ thế diễn ra bình
Thời gian cứ thế trôi đi, dần dần tôi cũng biết thường với chúng tôi, cho đến một ngày cuối tháng
thêm được ngoài niềm đam mê tìm tòi, mở rộng, 3 năm 2009, cả trường Chuyên bàng hoàng nhận
sáng tạo các bài toán khó thì sở thích của thầy Cảnh tin dữ thầy Hoàng Ngọc Cảnh bị mắc bệnh rất
là đánh cờ vua, chơi bóng bàn, chơi cờ tướng, văn nặng! Đồng nghiệp và các thế hệ học sinh trường
nghệ…, trong những môn này thì tôi chỉ “tiếp” Chuyên thường xuyên đến động viên, chia sẻ và
được thầy mỗi bóng bàn. Thế là cứ mỗi buổi chiều, dành cho thầy những tình cảm chân thành, ấm áp
sau khi kết thúc giờ học của học sinh, thầy trò nhất; mọi người đều nỗ lực trong các mối quan hệ
chúng tôi lại tìm đến bàn bóng bàn của nhà trường của mình để thầy được cứu chữa sớm nhất, nhanh
để giao lưu, thời gian đó số người chơi bóng bàn nhất có thể và rồi một thời gian sau bệnh tình của
ở trường Chuyên rất ít, ngoài thầy Cảnh và tôi thì thầy có thuyên giảm, thầy có thể đến trường với
có thêm thầy Phát, thầy Đạt, bác Đức bảo vệ và đồng nghiệp, với học sinh; ai ai cũng vui mừng vì lại
một ít thầy ở nội trú thỉnh thoảng có tham gia; đa được thấy hình ảnh của người thầy mà họ yêu quý,
số mọi người ở trường Chuyên thời điểm này chơi kính trọng và ngưỡng mộ.
bóng chuyền, cầu lông…Thông thường cứ sau mỗi
buổi chơi bóng bàn thì tùy thuộc vào thời gian, thầy Thời gian sau đó, vì phải điều trị bệnh nên thầy
thường trở lại phòng làm việc của mình có thể chơi ít chơi bóng bàn hơn, thay vào đó Thầy thường
thêm 1 ván cờ vua hoặc có thể xem một vài bài toán dành thời gian để nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống,
hoặc xem tin tức thời sự…. về cách chữa bệnh với mọi người nhiều. Tôi nhớ
có lần thầy đến phòng trọ của tôi chơi và nói: “Sơn
Thời điểm năm 2006, ở trường Chuyên không ạ, mình khỏi bệnh, số mình có lẹ Trời tha cho rồi vì
còn khu nhà nội trú cho giáo viên nhưng được sự mình mồ côi mẹ từ nhỏ, cuộc sống hồi nhỏ vất vả,
96