Page 24 - CHT ngoại truyện
P. 24

ngon không thể cưỡng, chúng nó lao lại giật lấy hộp nữa hỏi
        thằng B ăn được không, thằng B như người mộng du, không nói
        không rằng, mấy thằng bạn mặc định im lặng là đồng ý, chúng
        nó nhanh chóng đục hộp sữa rồi thay nhau nút nút, vừa nút
        vừa khen ngon, để mặc thằng B cầm gói đường còn lại trên tay,
        lòng ngổn ngang tự hỏi chẳng lẽ mình đã làm gì sai, mà sai
        thì đã sao, trái tim có bao giờ nằm ở bên phải? Rồi nó lên
        giường mình, mở gói đường ra ăn, mà sao cứ thấy đắng nghét
        trong cổ họng, đắng mãi đến tận bây giờ.

           Sau lần ấy, thằng B trầm hơn, không thể hiện nhiều nữa,
        cũng không dám trực diện chào hỏi hay tìm cớ để gặp Huỳnh
        Hoa nhiều nữa. Nàng vẫn thế, xinh đẹp tuyệt vời và xa cách
        nghìn trùng, chúng tôi chỉ biết ngắm nhìn từ xa và tự an ủi
        rằng thôi thì người đẹp nhất khi không thuộc về ai, chỉ để
        ngắm và ao ước thôi cũng đã vui rồi. Nhưng mọi chuyện không
        êm ả trôi xuôi như vậy, sau đó không lâu khu nội trú rồi cả
        trường lan truyền một tin đồn là Huỳnh Hoa có người yêu rồi.
        Người thì nói hình như là anh nào đó bên trường Phan Đình
        Phùng, hơn tuổi, nghe nói đẹp trai lắm, học giỏi lắm, cũng
        có người nói không phải yêu đâu, bạn bè thân hơn chút thôi.
        Cũng chẳng biết tin ấy có đúng hay không, chỉ có một sự thật
        là sau đó không một ai trong số bọn tôi có cơ hội nói lời tỏ
        tình với nàng thêm một lần nào nữa.

           Bây giờ, sau ba mươi năm, nàng Thái Bình công chúa của
        Văn khóa 1 năm xưa vẫn rất đỗi kiêu sa. Thời gian càng làm
        cho nàng thêm mặn mà, đằm thắm. Mỗi lần hội lớp hội khóa,
        thằng B vẫn tham gia đầy đủ, vui vẻ, cười nói, ai cũng nghĩ
        chắc nó đã quên chút tình mọn kia bảy mươi đời rồi. Thực ra
        quên được hay không chỉ có thằng B mới biết, khi nghe nó hát
        nghêu ngao mấy câu Những đêm lạnh giá, anh ngồi đem đường
        ra ăn thì ai nấy đều cười hi hi hô hô, nhưng sao bọn tôi vẫn
        thấy trong ánh mắt nó phảng phất một chút buồn của một nỗi
        niềm xa xăm nào đó…
                                                      Khoá 1, 1991 - 1994



                                             22
   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29