Page 29 - CHT ngoại truyện
P. 29
giỏi của trường Năng khiếu Hà Tĩnh hồi ấy. Phòng học của
anh ấy cạnh lớp nàng, cách nhau chỉ một cái cầu thang… Cái
cầu thang về sau trở thành khoảng cách, lắm lúc cứ ướcước
gì thang rộng một gang, hi hi. Bạn bè hai lớp rồi cả trường
bắt đầu nhìn thấy những “dấu hiệu khả nghi” và gán ghép…
Nhưng rồi cuộc đời là thế, đường nào vào yêu không mang
nhiều nhung nhớ, đường nào vào yêu không vương vấn đợi chờ.
Từ đó, mỗi lần nàng đến lớp, lại đi qua cầu thang, lại nhìn
thấy một bóng hình ai đó mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay cầm
cuốn sách ở hành lang trong nắng bình minh, kiểu Anh đang
đợi em đúng chuẩn nhân vật nam chính của truyện ngôn tình
thời nay. Họ thoáng nhìn nhau trong giây lát, thời gian như
ngừng lại, rồi họ lướt qua nhau chẳng nói câu gì…
Từ đó, mỗi lần anh ấy đá bóng với bạn bè, nàng lại rủ bạn
đi xem và trong khi mấy cô bạn nàng hò hét
như điên loạn thì nàng vẫn chỉ vỗ tay gửi
hay nhẹ một nụ cười dịu dàng cùng ánh mắt
đầy ẩn ý mỗi lúc anh ấy ngoảnh lại. Họ lại
thoáng nhìn nhau trong giây lát mà chẳng
kịp nói câu gì… Nàng nghe lòng mềm như cỏ
mùa xuân.
Từ đó, cũng có mấy lần bạn bè rủ nhau đi
chơi xa bằng xe đạp, anh lúc nào cũng chở
nàng, nàng thì chẳng dám ríu rít ở sau xe mà
anh ấy cũng chỉ dám thở một cách khẽ khàng.
Rồi có đi qua hai chục cây số đến nhà bạn
chơi ở Can Lộc, hay ở Cẩm Xuyên thì họ cũng
chỉ im lặng bên nhau như thế, cảm nhận được
được sự ấm áp tỏa ra từ những đụng chạm vô
27