Page 27 - CHT ngoại truyện
P. 27
lần gọi điện đến nhà nàng, thay vì được nghe giọng nàng
nhẹ nhàng như tiếng gió mùa xuân thì lại toàn nghe giọng ồ
ồ ầm ầm như bão giông mùa hạ của ông bố. Bực lắm mà chưa
làm được gì, mấy đứa ức chế lắm, nghĩ phải chọc tức ông một
bữa cho bõ ghét mới được. Bố nàng là Trưởng ban quản lí chợ
Tỉnh Hà Tĩnh, hồi đó có một lần nửa đêm chợ bị cháy, nhiều
tiểu thương mất trắng, nên hai từ “cháy chợ” sau đó được
nói đến như một nỗi ám ảnh, nhất là ở vị trí trọng trách
như ông S lại càng quan tâm. Thế rồi, tối đó mấy thằng bàn
nhau, gọi điện đến nhà nàng, tự nhủ, nếu gặp nàng thì sẽ
êm ái tận hưởng giọng nói ngọt ngào ngọt vào xương tủy,
còn nếu gặp ông bố sẽ có kịch hay diễn ra.
Mấy thằng cũng tưởng tượng ra cảnh ai đó
hoảng hốt, chân tay run lẩy bẩy, mồm miệng
lắp bắp, lập cập gọi 114, rồi chạy nhào ra
cửa… Rồi xe cứu hỏa hú còi inh ỏi, rồi dân
tình đổ ra đường phố nhốn nha nhốn nháo,
rồi sẽ là một đêm trắng đi vào lịch sử, vân
vân mây mây… Mấy kẻ yêng hùng phố thị trong
lòng hí hửng lắm, bấm máy gọi điện đến nhà
nàng, đó lần đầu tiên trong đời lại mong
được nghe giọng ông bố. Và khi nghe được
alo alo ồ ồ quen thuộc, một thằng hét lớn
trong điện thoại, bác ơi bác ơi, cháy chợ
rồi, chợ cháy rồi, xong tắt máy cái rụp,
xong hồi hộp ngồi chờ xem phim hành động
miễn phí sắp chiếu như những gì đã tưởng
tượng ra. Nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng không
thấy động tĩnh gì, cả bọn lục tục giải tán,
cũng là một đêm không ngủ với 1000 câu hỏi
vì sao?
25