Page 46 - CHT ngoại truyện
P. 46
lúc ấy mình mới chợt nhớ ra là đã quên giờ. Hết hồn
hết vía. Mở máy, đầu bên kia thầy Ái lên tiếng:
“Alô, Đức à. Tình hình lụt lội trong đó thế nào?...”.
Mình rối rít xin lỗi. Thầy nói trong điện thoại “Không sao
đâu, thầy thấy em không đến dạy cũng đoán có lí do gì đặc
biệt nên gọi hỏi em có ra trường được không“.
Mình xin lỗi và xin thầy cho học sinh nghỉ vì đã chậm một
tiếng rồi. Thầy bảo: “Không sao, để mình bảo học sinh tự
học”.
6h sáng hôm sau mình đến trường. Đến sớm với mục đích gặp
xin lỗi thầy trực tiếp. Đến trường, thấy cửa phòng thầy đã
mở. Mình gõ cửa xin vào. Thầy vui vẻ hỏi: “À Đức, sao hôm
nay đến trường sớm vậy?”.
Mình lại xin lỗi thầy và thành thật khai nhận do đãng
trí nên quên mất lịch dạy chiều qua.
Thầy vỗ vai, cười nhẹ nhàng rồi rót trà mời mình uống.
Xong thầy chậm rãi nói rất nhẹ nhàng, vui vẻ: “Có chi mà sợ
đến thế. Thầy có trách em đâu. Ai chẳng có lúc quên. Thầy
ngày xưa cũng từng quên như thế. Chuyện thường mà. Thoải
mái đi em nhé”.
Mình cảm ơn thầy. Uống xong ly trà rồi vội xin phép ra
ngoài.
Từ đó (2008) đến nay, mình luôn khắc cốt ghi tâm kỷ niệm
này và tuyệt đối không bao giờ để chậm hay quên giờ dạy.
Cách ứng xử nhẹ nhàng, nhân văn ấy khiến mình kính phục vô
cùng.
Cũng vì thế, khi viết điếu văn tang lễ thầy, mình đã dồn
tất cả tấm lòng và cảm xúc để viết
-Nguyễn Trọng Đức - Giáo viên tổ Ngữ văn
44