Page 44 - CHT ngoại truyện
P. 44

nào đâu. Mấy thằng đi đi lại vòng quanh cái xe, nhìn nhìn, soi
        soi, mặt hằm hằm, khó chịu. Một thằng reo lên tau nghị ra được
        trò ni hay lắm. Nói rồi nó đi tìm được cái bao bóng, lấy cái
        dây chun buộc bugi xe máy lại, lảm nhảm nói phen này thì chỉ
        có nước dắt bộ về nha, mấy thằng hí hửng mơ màng tưởng tượng
        ra cảnh chú Lâm từ phòng cô Bình ra, nổ máy mãi không được, mồ
        hôi tướt ra, mặt mày thiểu não, tay chân dầu mỡ, giọng nói đứt
        quãng, rồi lủi thủi dắt bộ về nhà…Chao ôi, nghĩ đến cảnh đấy
        mà thấy lê phê trong lòng. Ai ngờ, chú Lâm từ phòng cô Bình ra,
        nổ máy vài lần không được, chú nhìn xuống dưới phát hiện ra
        ngay, chú tháo cái bao bóng buộc bugi của mấy thằng ranh con
        và nổ máy cái được liền nhanh như một nốt nhạc. Mặt đầy kiêu
        hãnh, chú phóng con cúp ra cổng, để lại mấy em giai ngẩn ngơ
        đứng nhìn theo hít khói…

             Thế rồi cũng đến ngày cô Bình lên xe hoa. Đó là một ngày
        mùa xuân không có mưa xuân phơi phới bay, cũng không có bong
        bóng phập phồng. Chỉ có lớp lớp học sinh đang ngồi học, ở dãy
        nhà ba tầng nơi đường Đặng Dung, thì tùng tùng tùng trống đánh
        ra chơi. Bỗng một đứa hét lên giọng bàng hoàng, thảng thốt, bây
        ơi xe hoa cô Bình, xe hoa cô Bình tề. Thế rồi cả bọn nhào ra
        hành lang, nhìn theo bóng xe hoa cô Bình từ từ đi ra phía cổng
        trường mà lòng đầy mất mát.  Rồi không ai bảo ai, cứ đứng ôm
        nhau khóc râm ran, khóc miên man hu hu hức hức… Đâu đó có mấy
        cậu con trai cũng tựa cửa, ánh mắt u sầu nhìn theo kiểu xe hoa
        đưa em đi cũng là đoàn xe tang tiễn hồn anh sang…Không biết cô
        Bình lúc ấy ngồi trong xe hoa, có ngoái lại phía sau để chứng
        kiến một cuộc tiễn đưa có tính lịch sử như thế hay không, nhưng
        đối với bọn tôi hồi đó, đó là một ngày buồn rơi rớt. Cứ như
        bầy con thơ dại tiễn mẹ đi lấy chồng, hi hi.

              Cô Bình mặc áo hoa ép lí lắc năm xưa giờ không mặc hoa
        ép nữa, nhưng vẫn giữ được vẻ tươi trẻ của những năm nào. Giờ
        ở vị thế của Phó Hiệu trưởng trường Chuyên, nhưng mỗi lần gặp
        lại mấy khóa học sinh đời đầu ấy, vẫn chị chị em em tâm tâm sự
        sự, vẫn bị bọn tôi trêu cho đỏ mặt, chỉ biết ngúc ngắc cái đầu
        nói bây thì thật đo, chi chi rứa bây hè, he he!
                                                            Văn khóa 3 (1991 - 1996)
                                             42
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49