Page 39 - CHT ngoại truyện
P. 39
- Tau thấy không ổn, mi phải thổ lộ với L.G đi, còn thi cử,
học hành nữa, thế này sao ổn?
- Nhưng tau không dám, kiểu thấy không xứng, mà bị từ chối
thì nhục mặt lắm. Không biết nói à răng cả. Hòa vừa nói vừa
ăn, mắt thậm chí chỉ nhìn vào đĩa bánh mà không thèm nhìn mặt
quân sư.
- Để tau…
Lúc này Hòa mới ngừng nhai, mắt nhìn tôi kiểu vừa ngạc
nhiên, vừa khó chịu, tôi hiểu ngay vấn đề:
- Không phải tau tán, tau chỉ cho cách mà thổ lộ, một ăn một
tịt, được thì ngon, không thì tập trung học hành.
Hai thằng trả tiền ra về, ngồi trên con xe đạp từ quán bánh
bèo về Tòa án mà không đứa nào nói một câu. Hòa thì lo, còn
tôi thì huy động hết 200 phần trăm nơ ron thần kinh để ủ mưu
tính kế.
Tối đó ăn cơm sớm, tôi lại xin o dượng đi học thêm như thường
lệ. Và tất nhiên điểm đến lại là Tòa án. Tôi và Hòa đóng phòng
lại, hai thằng hí hoáy đọc đọc viết viết, tầm đến 8 giờ tối
thì xong được một bức thư tình. Hòa gói ghém bức thư cẩn thận,
ăn mặc chỉnh tề như hình tượng chú rể mà Hòa vẫn hình dung để
đi làm việc trọng đại. Tôi vỗ vai nó động viên chúc may mắn,
còn tôi thì phải về nhà vì hết giờ học thêm. Thời đó chưa có
điện thoại di dộng để nhắn tin, cả đêm tôi cũng trằn trọc lo
cho bạn, không biết là bạn tròn hay bạn tịt, cứ mong cho mau
sáng để lên lớp xem kết quả.
Sáng hôm sau, tôi đạp xe như bay lên lớp, chờ mãi không thấy
nó đâu, tưởng lại đi muộn như thường lệ. Nhưng không, tiết 4,
tiết 5 cũng chẳng thấy đâu, tôi linh cảm chẳng lành nên trưa
đó tan học không về nhà mà chạy thẳng ra xóm Tòa án thăm bạn.
Bước vào phòng Hòa là một khung cảnh thê lương. Hòa nằm cuốn
tròn trong chiếc chăn lông màu đỏ và rên hư hử, xung quanh là
bề bộn quần áo mặc lúc tối vứt dưới sàn nhà. Tôi nghĩ bỏ mẹ
rồi, có biến rồi, nhưng là chuyện gì đây?
37