Page 38 - CHT ngoại truyện
P. 38
thằng Hòa đã bị móc rách quần. Rách quần thì đúng người
nhưng không đúng thời điểm, bởi quần thì quá cũ rồi, nhưng
thời điểm thì hỡi ôi, cả lớp và thầy nhìn vào. Nhưng nó vẫn
thế, chỉ cười hiền như việc rách quần và đi học muộn chẳng
ảnh hưởng gì hòa bình thế giới, và đi thay quần trước sự ngỡ
ngàng mắt chữ Ô, mồm chữ A của chúng tôi và thầy giáo, kinh.
Hòa nổi bật nhất ở trường là đá bóng, nó đá ở vị trí tiền
đạo, sút cực mạnh. Trong thời kỳ mà chúng tôi cơ thể đang
nửa ông nửa thằng, đá bóng thì chuyên biến bàn thắng thành
cơ hội, kiếm được đứa sút mạnh ghi bàn đều đều như thằng
Hòa là hàng hiếm. Đương nhiên, Hòa biết điều đó nên nó lấy
đó làm lợi thế cạnh tranh để đi tán gái. Hòa rất biết chọn,
Hòa thích ngay hoa khôi lớp Hóa. Thực ra lớp Hóa để chọn ra
hoa khôi chắc cãi nhau đến tết Congo cũng chưa xong. Bởi lẽ
có 2 nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành là L.G và H.T, đều
thuộc hàng trâm anh thế phiệt. Nhưng Hòa không quan tâm, đã
chơi là chơi cho tới, Hòa chọn L.G.
L.G xinh kiểu tiểu thư và nhìn đằm thắm như dòng sông
Lam, thằng Hòa mê lắm, có gì đều về kể với tôi để làm quân
sư quạt mo. Nào là “sau ni tau cưới L.G mi phải hát trong
lễ cưới hi”, rồi “tau cứ mơ về cảnh tau đi làm về L.G nấu
cơm, cả nhà quây quần hạnh phúc”. Nhưng trời ạ, hỏi ra mới
biết là thích đơn phương, L.G thậm chí còn không biết có
một người đang thích mình. Mỗi lần nhìn nó mơ màng tưởng
tưởng ra cảnh khi hai ta về một nhà, khép đôi mi cùng một
giờ, tôi lại nhớ đến câu của dân gian: yêu đơn phương cũng
như tự đái vào chân mình, người khác thấy ngu nhưng mà mình
lại thấy ấm. Thằng Hòa cứ sống trong thứ tình cảm đơn phương
lâng lâng đó, tình cảm thì càng ngày càng tăng, còn điểm số
thì ngày càng ngược lại.
Một thời gian lâu lâu, tôi thấy không ổn, với vai trò vừa
là bạn thân, vừa là quân sư. Tôi kêu nó đi ăn bánh bèo tâm
sự. Bên đĩa bánh bèo Dì Cúc trắng núc ních thêm nhiều hành
phi chan thêm nước mắm chua ngọt, tôi nói:
36