Page 43 - CHT ngoại truyện
P. 43

ti chi của đứa mô cô cũng biết. Biết cô trẻ mới ra trường đám
        học trò vẫn hay trêu cô, trêu đến mức cô không biết nên khóc
        hay nên cười. Vào lớp đứng dậy chào cô rồi đứng mãi không chịu
        ngồi xuống, còn tập trung hết hơn hai chục đôi mắt phóng nhãn
        lực cực mạnh vào cô khiến cô đỏ hết cả mặt mày. Còn mấy trò trẻ
        trâu như giựt tóc, hay xếp máy bay ghi dòng chữ I Love you ném
        lên khi cô quay lưng viết bảng, hay xếp hàng hai dãy cúi rạp
        mình “Chào em” mỗi lần cô đi qua… thì nhiều không kể hết. Cứ
        mỗi ngày có tiết của cô, chúng tôi lại nghĩ ra một trò gì đó để
        chọc ghẹo, thế là mỗi ngày đến trường là một niềm vui, hi hi.


             Cô Bình trẻ nên nhiều người tán, muốn lấy cô làm vợ nhưng
        cô chưa thấy ưng ai, người thì cô bảo đẹp trai nhưng không
        chịu cố gắng, người cô nói giàu có nhưng mà kém thông minh,
        người thì cô bảo trẻ quá sau mình già hơn nó, người thì cô bảo
        công việc tốt nhưng mà nhạt nhẽo… Cô cứ lí lắc, hồn nhiên, nhí
        nhảnh như thế, thân thiết với học trò, ấm áp vô cùng, tình cảm
        vô cùng. Bọn chúng tôi cũng vô tư nghĩ là giá cứ thế này mãi
        thì thích nhỉ, mà nghĩ cô lấy chồng sớm làm gì cho lời ru thêm
        buồn, cứ đợi bọn tôi ra trường rồi lấy cũng được mà.

              Nhưng rồi, đò đầy cũng phải sang sông mà đến duyên cô cô
        cũng phải lấy chồng. Cô yêu chú Lâm, chú Lâm hồi ấy đúng là đạt
        mọi tiêu chuẩn mà cô đưa ra, chú hơi lớn tuổi so với cô, không
        quá đẹp trai, không giàu có, nhưng mà thông minh, có chí tiến
        thủ, và chắc chắn, chững chạc, biết giữ lời hứa. Tuy nhiên, bọn
        tôi cả gái cả trai mới đầu đều không ưng chú. Cứ mỗi lần gặp
        chú trong khu nội trú, mấy đứa con gái thì nguýt ngang, nguýt
        dọc, mấy thằng con trai mỗi lần gặp hai người đi ra thì vòng
        tay em chào chị ạ, rồi lại quay sang chú Lâm cháu chào chú ạ,
        to và rõ ràng lắm, làm chú Lâm cũng hơi xấu hổ, còn cô Bình thì
        lắc đầu ngao ngán mà không biết nói chi, he he.

             Bọn tôi nhớ, có lần chú Lâm vào nội trú, dựng cái xe Cúp
        81 kim vàng giọt lệ trước sân nội trú rồi đi vào phòng cô Bình,
        đóng cửa lại. Mấy thằng bọn tôi nhìn cái xe ngứa mắt lắm, nhưng
        hồi đó xe máy đối với chúng tôi cũng như một con vật lạ, xù
        xì, cồng kềnh rứa chứ có mấy đứa biết bộ phận nào ra bộ phận
                                             41
   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48