Page 88 - CHT ngoại truyện
P. 88
cùng nhau vượt qua trải nghiệm đầu đời mang tên “nhớ nhà”.
Phòng tôi có 10 chị em, đến từ Kỳ Anh, Cẩm Xuyên, Hồng Lĩnh,
Đức Thọ và Hương Khê. Sau khi ổn định xong chỗ ăn ở cho các
con, các phụ huynh đã lần lượt về quê. Đêm đầu tiên trôi
qua nhanh chóng bởi những màn hỏi han, khám phá các vùng
miền qua 101 câu chuyện. Sáng sớm hôm sau thức dậy, tôi bỗng
thấy trống trải, lạ lẫm. Trước sân là những rặng phi lao
rì rào, vắng lặng, những cảnh này chẳng thân thuộc tí nào.
Cả ký túc xá thức dậy gần như cùng lúc, tiếng nói cười râm
ran. Nhìn cảnh tượng sinh hoạt buổi sáng của các anh chị,
đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, trong lòng tôi trỗi dậy một
nỗi nhớ nhà vô bờ bến. Quãng đường về quê 50km giờ như xa
biền biệt. Tôi cũng theo các bạn xuống bếp chị Thọ ăn sáng.
Nhìn bát xôi, nước mắt tôi trào lên vì nhớ nhà quay quắt.
Tôi nhớ bước chân vội vã đi chợ về từ sớm của mẹ, nhớ tiếng
gạt chân chống xe đạp lạch cạch xuống nền đất cái sân nhà,
nhớ cái sân nho nhỏ, nhớ mùi mùa hè của khu vườn ba trồng,…
Các “tân binh” đều cố nuốt nước mắt vào trong, bắt đầu bài
học đầu tiên ở trường Tỉnh.
Buổi chiều tan học, các bạn ở Thị xã và Thạch Hà rôm rả
đạp xe về nhà. Mấy chị em quây quần trong phòng, hỏi han
nhau kỹ hơn. Và bắt đầu có tiếng thút thít. Dường như cũng
chỉ chực chờ có thế, mấy đứa trẻ chúng tôi khóc như mưa.
Ngoài kia, trời tối dần. Ở nhà giờ này cả nhà đang quây
quần bên mâm cơm. Và ba mẹ chắc cũng đang rất nhớ mình. Chỉ
cần nghĩ đến thế là những giọt nước mắt to như viên bi lăn
xuống. Bạn Vân Anh, một trong rất ít bạn đã quen tự lập,
sau này có tả lại rằng đó là những giọt nước mắt to nhất bạn
ấy từng nhìn thấy trong đời. Và rồi sau vài tuần quen bạn,
quen trường, chúng tôi cũng “cai” dần được “bệnh nhớ nhà”.
Dẫu sau này mỗi lần về ở nhà lâu lâu, khi trở lại trường
nỗi nhớ ấy lại rộn lên, nhưng dù sao nó không quay quắt như
những ngày đầu xuống tỉnh. Cùng nhau, chúng tôi đã lớn dần
lên như thế!
86