Page 91 - CHT ngoại truyện
P. 91

thơm đầy hấp dẫn. Quen ăn, nhiều khi chúng tôi cứ mở sẵn cửa sổ để
        đợi chú đi dạo vườn mà í ới, vòi vĩnh,… Mùi ổi chín thơm, giòn ngọt
        và những quả khế lúc lỉu nơi khu vườn kí ức cho đến tận bây giờ chúng
        tôi vẫn chẳng thể nào quên.
        2.Những câu chuyện đầy ám ảnh


           Mùa đông năm ấy, khu nội trú Đông y đã xảy ra nhiều chuyện đáng sợ.
        Ở các dãy nhà đều xuất hiện rắn cạp nong, là một loài rắn cực độc.
        Có lần buổi tối, chúng tôi chuẩn bị lên giường ngủ thì ở phòng bên
        có tiếng la thất thanh. Thì ra ở giường của bạn Thuận (Hồng Lĩnh) có
        một chú cạp nong chui vào trong chăn khoanh tròn ngủ ngon lành. Cũng
        may, khi Thuận giở chăn ra để đắp thì rắn ta vẫn ngủ say. Trước đó,
        Đức (Cày) đi học về cũng ngả lưng ở trên chiếc giường ấy mà không
        hiểu sao không khuấy động giấc ngủ của “bé na”. Không chỉ thế, ở dãy
        nhà của các chị đằng sau cũng bị rắn cạp nong làm cho mất tinh thần,…
        Rồi cả những câu chuyện tâm linh kì bí được đồn thổi. Có lẽ do trước
        đây là khu Đông y điều trị bệnh, như chuyện một chị khoá 3 học khuya
        một mình thì bỗng nhiên thấy cửa phòng mở ra và một bóng trắng lặng
        lẽ tiến vào phòng. Chị sợ quá khóc ầm lên làm cả phòng tỉnh dậy trong
        ngơ ngác và sợ hãi. Chưa hết, chớm hè năm 1995, cả nội trú còn được
        một phen náo loạn. Tối đó, bạn Nhung xuống nhà bếp ăn cơm, khi trở
        về phòng, Nhung đã vấp phải một con rắn, bị nó quấn vào chân và cắn.
        Do trời tối không rõ là rắn gì, mà ở đây nhiều nhất vẫn là rắn cạp
        nong nên ngay lập tức thầy Hoàn và cô Bình đã đưa Nhung lên bệnh viện
        tỉnh. Chúng tôi líu ríu dắt nhau lên chờ đợi ngoài phòng cấp cứu, đứa
        nào đứa nấy nước mắt ngắn nước mắt dài, hồi hộp, căng thẳng, ánh mắt
        đầy vẻ thấp thỏm, âu lo,... Cũng may là sau đó Nhung không sao cả,
        có khả năng chỉ là rắn nước, ai cũng được một phen hú vía.


           Những học sinh xa nhà như chúng tôi còn phải trải qua cuộc di cư
        nội trú lần ba, tiếp quản khu ký túc xá của trường Cao đẳng Sư phạm
        Hà Tĩnh. Nơi đây là “bến đỗ” cuối cùng của học sinh nội trú. Ngôi
        nhà mới này khang trang, đầy đủ và vô cùng tiện lợi, chỉ cần vài bước
        chân là đã có thể có mặt ở lớp học. Sau bao nhiêu năm xa cách nhưng
        mỗi lần nhớ về trường xưa lớp cũ, đặc biệt là nhớ về khu ký túc xá
        Giấy dầu, nhớ về nội trú Đông y, chúng tôi lại không khỏi bùi ngùi,
        xúc động bởi nơi ấy đã đong chứa biết bao ký ức thân thương của tuổi
        học trò.
                                               Chuyên Văn khoá 4 (1994 - 1997)
                                             89
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96