Page 89 - CHT ngoại truyện
P. 89
2. Món ăn của ký ức
Đi “ở riêng” đồng nghĩa với việc chúng tôi làm chủ
tài chính của bản thân. Nôm na là không ăn cơm thì ăn
món khác cũng được, miễn là nằm trong tổng ngân sách
hằng tháng được phụ huynh duyệt. Chúng tôi cũng tận
dụng sự tự do này để thử khá nhiều món quà quanh trường
thay vì ăn cơm ba bữa để còn lớn như phụ huynh dặn dò.
Giờ ra chơi giữa buổi chiều, mấy đứa lại hồ hởi rủ
nhau ra quán Bà Tập ở đầu cổng trường Phan Đình Phùng
ăn chè, bánh rán, cu đơ. Bà Tập nấu chè đậu đen thật
ngon. Hạt đậu mềm mịn, nước đậu đen ngọt mát, mùi dầu
chuối thơm ngát. Bà cho thêm mấy mẩu dừa khô giòn tan.
Món chè xua tan ngay cái nóng 38 độ của mùa hè.
Bánh rán và cu đơ là món quà dành cho mùa đông và
những ngày mưa. Bánh rán do gia đình bà Tập tự làm.
Phòng tôi ở nhìn qua cái mương nước là nhà bà. Chiều
chiều lại thấy anh con trai nhà bà chở bánh đi đổ buôn
cho mấy hàng trong chợ tỉnh. Mùi bánh rán thơm quyến
rũ những cái bụng đói của chúng tôi. Những chiều đông
lành lạnh, bọn tôi góp tiền cử đại diện vượt mương
nước qua nhà bà mua bánh. Cây cầu bắc qua mương chỉ
là mấy cây tre. Có hôm “đại diện” của bọn tôi trượt
chân xuống mương. Chao ôi là thảm hoạ. May thay bạn
ấy trượt trên đường đi qua nhà bà nên chúng tôi không
bị mất bữa bánh thơm ngon. Chiều đông ăn chiếc bánh
nóng hổi, vỏ bánh giòn rụm, ruột nếp dẻo quánh, nhân
đậu xanh ngọt ngào,… Mấy năm sau quay trở lại chúng
tôi không còn thấy bà Tập bán quán ở cổng trường Phan
Đình Phùng nữa, chắc bà đã mệt. Chúng tôi cám ơn bà vì
những món quà trong gánh hàng đơn sơ đó đã giữ nguyên
dư vị trong ký ức chúng tôi tận 30 năm sau.
Chuyên Văn khóa 4 (1994 - 1997)
87