Page 92 - CHT ngoại truyện
P. 92
CẤP III
CẤP III
VUI BUỒN MỘT THUỞ
VUI BUỒN MỘT THUỞ
a mươi năm thành lập trường, bọn lớp bảo mình viết gì đi.
BMình cười tóe khói, bảo chả biết viết gì cả... Hồi đó mình
mười tám trăng rằm, bây giờ mình trăng xế rồi; với lại cũng
nghĩ phải có cái gì nổi bật xuất sắc, đẹp nghiêng lớp nghiêng
trường, hoặc không thì cũng phải đục tường phá lớp, đêm khuya
thanh vắng trèo rào hái ổi mới có cái mà kể... còn như mình
thì nhạt quá, kể gì cho oách bây giờ. Thôi thì có gì nói nấy.
Lớp 10, tất cả bọn con gái, con trai lớp Văn đều đẹp và
chảnh, nói chung là VIP... nhà giàu, học giỏi, xinh trai đẹp
gái, mình kiểu như trên trời rơi xuống, được xếp ngồi cạnh một
nàng trắng như bông bưởi và một nàng cao lêu nghêu như cái sào,
không hề ăn nhập gì với mình, cả lùn cả đen. Nhớ ngày đầu tiên,
“Bố Bính béo bụng” cho nguyên bốn cái định nghĩa “văn học là
gì”, mình còn nhớ cái gì mà kiến trúc thượng tầng với cả mấy
tầng gì đó… mình học mãi chả nhập vào đầu, nói trước quên sau.
Bố Bính nói rằng các bạn và mình là những tờ giấy trắng, rằng
sẽ rất nhiều điều đẹp đẽ được viết lên những trang giấy tinh
khôi ấy... Suốt ba năm cấp 3, mình thích thầy Tần nhất. Mặc dù
mình không nhớ chính xác thầy dạy năm nào và cũng không nhớ
gì nhiều ngoài những kiến thức về thụ phấn, sinh sản...(không
hiểu răng chỉ nhớ mấy cái này) nhưng chỉ nhớ thầy dạy ngắn và
chép rất ngắn, vì thế hợp với những đứa đầu óc phi logic, lơ
mơ như mình. Tuy nhiên, phải nói rằng, môn học đáng sợ nhất
trong đời mình là môn Thể dục. Cứ đến giờ thể dục là mình muốn
lập đàn cầu mưa, cầu cho mưa to gió lớn, sấm chớp đì đùng hoặc
mình ngất xỉu ngay đầu giờ để mình không phải học bất cứ giờ
thể dục nào. Mình đã luôn tự hỏi tại sao nền giáo dục nước nhà
lại phải bắt một đứa lùn tùn tụt như mình học nhảy cao với nhảy
90