Page 124 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 124
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
tối khoảng đầu năm 1972, tôi chợt nhìn thấy vầng trăng sau dãy lầu ba.
Trăng không sáng một mình, mà còn có bóng hỏa châu long lanh từ phía
bên kia Xóm Chài đang rền vang tiếng súng. Chiến tranh đang ở rất gần
và đang bao phủ màu đen lên tâm hồn những người bạn trẻ. Nhớ về
kỷ niệm, về bạn bè đang trôi nổi tận góc biển chân trời, tôi viết bài thơ
“Nhìn trăng lên trường Phan Thanh Giản”.
Là nửa mùa trăng sáng một miền
Đã về chưa- những chuyện tơ duyên
Hình như cây lá vừa xanh mắt
Anh cũng buồn qua hết tháng giêng
Lâu lắm anh không nhìn trăng tròn
Phai màu tóc rối- nhạt lòng son
Nghe thương biết mấy thời đi học
Ngủ giấc bình yên dưới mái trường
Những buổi trưa về trời đổ mưa
Khép đôi tà áo gió bay hờ
Che tay để xót đời cô quạnh
Em có nghìn thương tuổi học trò?
Anh vẫn còn đây- vẫn đứng đây
Có con chim hót động hiên ngoài
Rung rinh mái ngói trường khua trống,
Một chút tình si lãng đãng bay…
2.
Nhớ chiếc cầu thang gỗ, nhớ thầy, nhớ bạn, thì mới hay gánh nặng
thời gian đã làm oằn lưng ngôi trường yêu dấu. Chuyện thay đổi, biển
dâu là lẽ tất nhiên, nhưng tránh sao lòng không có chút ngậm ngùi?
Từ đầu năm học 2014-2015 đến nay, rất nhiều thế hệ học sinh trở
lại trường để được ghi lại vài tấm hình kỷ niệm. Theo kế hoạch của địa
phương, tháng 7 tới đây, trường sẽ bị phá dở để xây mới hoàn toàn 3 dãy
ngang, nhưng vẫn không thay đổi mô hình kiến trúc. Biết là như thế, sao
cứ băn khoăn, bởi với riêng tôi, cái “hồn xưa” của trường đã không còn
nguyên vẹn. Tôi đã nói với học trò mình không phải là những bài lý luận,
127