Page 123 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 123
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
Năm ngoái thi rồi năm nay thi
Sợ em chờ dựng cổng vu qui
Anh không áo gấm cười trong mắt:
“ Tiếu tự thư sinh lạc đệ thì”
Nhưng vẫn mang niềm mơ ước cũ
Sau nầy khôn lớn dạy văn chương
Học trò dăm đứa làm văn nghệ
Bỏ học bài thi- bỏ chuyện trường
Vẫn ngủ không mùng sân khấu ấy
Ôm đàn say mấy điệu dân ca
Rằng “Chim quyên đó còn ăn trái.
Anh vẫn còn thương em thiết tha….”
Em vẫn người yêu trinh trắng lắm
Em ơi- bông súng nở đầy ao
Chiếc dù ân nghĩa thời đi học
Che nắng mưa nầy xin có nhau.
Thôi em- hãy giã từ mơ ước
Xa chiếc quần xanh- áo ngắn tay
Xa ngày vô lớp quên phù hiệu,
Em thấy gì trong giấc mộng nầy?
Bài thơ học trò đó chỉ đọc một lần duy nhất rồi bị phủ dầy lớp bụi
thời gian. Nhân vật trung tâm của bài thơ đã cùng tôi đi suốt cuộc hành
trình hơn bốn chục năm dài. Vì thế tôi muốn giữ nó trong quá khứ như
một nhân vật trong truyện ngắn “Vầng trăng bên kia sông” của Văn
Phụng Mỹ, giữ vẹn một thời trong sáng hồn nhiên của “cái thuở ban đầu
lưu luyến ấy”. Từ những năm 70 thế kỷ trước, tôi trở lại trường xưa nối
nghiệp Thầy Cô, những bậc ân sư mà tôi một đời trân trọng. Nhưng có
lẽ điều buồn nhất là bao nhiêu người bạn cũ đã rời trường ít khi nào gặp
lại. Thời đó, trường chúng ta có thêm lớp buổi tối như một dạng trường
bán công là Trung tâm học đêm Phan Thanh Giản. Trong một buổi dạy
126