Page 125 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 125

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
           những tiết giảng văn cứ lặp lại năm nầy qua năm khác; mà chỉ là một
           điều vô cùng đơn giản: hãy yêu trường như yêu bản thân ta....
              Bởi vì có lẽ cũng chỉ ở đây - trong ngôi trường yêu dấu - ta mới thực
           sự sống bằng trọn trái tim mình, bởi chung quanh ta ai cũng là người
           cho mà không hề muốn nhận. Đó là những Thầy Cô yêu kính của chúng
           tôi, chỉ để lại đời sau một dòng chữ nhỏ ghi tên khiêm tốn trên bảng
           Sư đạo tôn trong Phòng truyền thống. Đó là những người bạn đồng môn
           khắp mọi miền đất nước, hoặc ở góc biển chân trời đang phải vất vả trong
           cuộc mưu sinh. Đó là những Thầy Cô, bè bạn dù đã giã từ cuộc sống,
           nhưng tôi tin rằng vẫn gửi chút hồn thơm về trường xưa, lớp cũ.
              Trong bài viết về Thầy năm 1997, tôi đã kết thúc với một hy vọng:
           Ước ao làm sao vẫn được gặp Thầy trong lần kỷ niệm 90 năm! Điều ước
           nầy sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, bởi quí Thầy của  buổi ấy giờ
           đã là “mây trắng nghìn năm“.....
              Chỉ còn 1 năm nữa là trường chúng ta tròn thế kỷ. 100 năm hưng
           phế, với bao nhiêu bước chân học trò nối tiếp qua những dãy hành lang,
           nhưng chắc chắn một điều là tấm lòng hoài vọng, nỗi nhớ niềm thương
           về trường chúng ta vẫn bền bĩ trước thời gian. Xin được trao gửi tấm lòng
           cho thế hệ mai sau bằng cả niềm trân trọng.
              Xin cảm ơn trường, nơi đã cho tôi bao kỷ niệm tuyệt vời về một thời
           học trò ngạt ngào mộng tưởng. Cảm ơn trường với mấy mươi năm được
           nối nghiệp thầy cô. Và hơn thế nữa, cũng từ ngôi trường Trung học Cần
           Thơ đã ban tặng cho tôi ân huệ vô cùng: một người bạn đời chung thủy.
           Chính ngôi trường thân yêu nầy cũng đã chắp cánh cho tôi bay vào thế
           giới thi ca từ những vần thơ vụng dại ban đầu. Ngôi trường là chiếc nôi
           lý tưởng cho tôi và bạn bè tôi giấc ngủ bình yên để cất tiếng ngợi ca tự
           tình dân tộc. Cuộc sống với nhiều là hệ lụy đã làm cho bao ước mơ hồng
           thời trai trẻ đến hôm nay phần nào đã bị thời gian ma chiết. Nhưng có
           một điều không bao giờ thay đổi: Nếu thực sự trên đời nầy còn có kiếp
           sau, thì xin cho tôi được trở lại năm 18 tuổi, được mặc bộ đồng phục áo
           trắng quần xanh, đi qua cổng trường theo mấy dãy hành lang để gặp
           thầy xưa bạn cũ.
              Nên chợt hồn thơm buổi sớm mai
              Tình xanh sông nước tháng Giêng đầy
              Rưng rưng chút nắng hờn cây cỏ
              Qua tuổi xuân rồi anh mới hay......



                                         128
   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130