Page 198 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 198

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           giáo được sang tham quan phong trào học tập theo chương trình chuyên
           ban của Đồng Tháp. Hùng vui vẻ nhận lời. Một đoàn thầy cô giáo trường
           Châu Văn Liêm Cần Thơ, trên năm mươi người sang tỉnh bạn dự giờ,
           thăm lớp và được tiếp đón nhiệt tình. Chiều hôm đó, Giám đốc Sở đã mời
           một bữa tiệc chia tay trước khi đoàn về lại Cần Thơ. Trong buổi tiệc nầy,
           có những món đặc sản quê nhà như chuột quay lu, cá lóc nướng trui và
           độc đáo nhất là gỏi khô sặc trộn lá sầu đâu. Sống ở miền Tây mấy mươi
           năm, lần đầu tiên tôi mới ăn một món lạ miệng và ngon như thế. Tất cả
           chi phí trong ngày đoàn đến tham quan nầy đều được tài trợ bởi tiền túi
           của Giám đốc Lê Vũ Hùng!
              Cũng trong năm học nầy, có một sự cố khác xảy ra. Ở trường tôi đang
           công tác, việc xét hạnh kiểm học sinh vào cuối năm có phần khe khắt.
           Học sinh trong học kỳ 2 vi phạm lỗi mang tài liệu, chép bài bạn... là bị
           xếp hạnh kiểm loại yếu. Với học sinh cuối cấp, nếu vướng lỗi nầy, thì
           đồng nghĩa với việc không được dự kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Một học
           sinh của tôi (là học sinh giỏi học kỳ 1) phạm điều cấm kỵ ấy vì mang tài
           liệu trong giờ kiểm tra giữa kỳ môn giáo dục công dân! (Có lẽ trước ngày
           kiểm tra lười biếng không chịu coi bài !). Ba má em chạy đôn chạy đáo, từ
           trường đến Sở, vẫn không lay chuyển được quyết định của Hội đồng kỷ
           luật nhà trường. Thực sự, lúc nầy vẫn chưa thi Học kỳ 2. Họ lại cầu cứu
           nhờ tôi giúp đỡ. Rất giận mà cũng rất thương học trò mình. Giận vì ngay
           đầu học kỳ hai, trong các lần Sinh hoạt chủ nhiệm các em đều được dặn
           dò cẩn thận, vậy mà chỉ một sai phạm nhỏ thôi nhưng có thể hỏng cả cả
           con đường tương lai phía trước. Thế là tôi lại phải “tam cố... mao lư”, gặp
           Lê Vũ Hùng để nhờ giúp đỡ. Chỉ qua mấy phút trao đổi, Hùng gật đầu
           đồng ý, gọi em học sinh mang theo quần áo sang, gởi ở tạm nhà một thầy
           giáo (cũng là một nhà thơ quen biết) để em học tiếp chương trình và được
           thi học kỳ như bao nhiêu bạn khác... Mọi việc, thầy sẽ tính giúp em!.
           Cuối năm, em học sinh đậu tốt nghiệp và đậu luôn vào Đại học, hiện vẫn
           đang sống và làm việc tại Cần Thơ. Mỗi lần gặp tôi em vẫn nhắc: “Thầy
           Hùng là người cha thứ hai của con đó thầy. Không có thầy và thầy Hùng
           chắc giờ nầy con phải đi bán vé số thầy ơi !”..
              Câu chuyện rất giản đơn, cách giải quyết thật nhẹ nhàng, êm đẹp,
           nhưng rõ ràng, vượt ra cái nguyên tắc khô cứng lạnh lùng, nếu không có
           “cái tâm” của người làm sư phạm thì đoạn kết đã đi về hướng khác. Mấy
           năm sau, Hùng rời Đồng Tháp ra Hà Nội với nhiệm vụ mới là Thứ trưởng
           Bộ Giáo dục. Giai đoạn nầy anh em ít có dịp gặp nhau. Mùa hè năm 1999,

                                         201
   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202   203