Page 199 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 199
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
tôi cùng với đoàn du lịch do Công đoàn Giáo dục Cần Thơ tổ chức cho
thầy cô giáo tiêu biểu tham quan miền Bắc. Chuyến đi dài trên 20 ngày
với một lịch trình dầy đặc, từ miền Nam ra miền Trung, miền Bắc, rồi lên
cả biên giới Việt Trung ở Móng Cái, qua Đông Hưng (Trung Quốc). Khi
ghé lại Hà Nội, tôi tranh thủ buổi trưa, một mình ghé thăm Lê Vũ Hùng.
Hai anh em gặp nhau mừng rỡ, sau đó Hùng dẫn tôi về nơi ở của mình.
Tôi không còn nhớ tên đường, chỉ nhớ đó là một dạng chung cư nhiều
tầng của ngành Giáo dục. Phòng của ông Thứ trưởng là một căn khoảng
tầng 5, tầng 6 gì đó, đơn sơ, nhưng được cái là cửa quay ra phía trước có
một góc hành lang đủ để ngắm trời mây non nước. Hùng nói nhỏ với tôi:
“Hôm mới dọn tới đây, thấy căn phòng chật hơn nhiều so với nhà mình
ở Đồng Tháp, có điều còn vớt vát chút đỉnh là cái hành lang nầy. Em vô
tình nói với anh chàng bảo vệ: Chỗ nầy ngon, đặt thêm bộ bàn ghế nhỏ,
chiều ra đây ngồi nhậu là hết sẩy! Không dè anh chàng bảo vệ nói liền:
Anh Hai, đúng là tác phong anh Hai Nam Bộ !”
Hùng kết lại: “Nghe xong, em hơi chột dạ. Tại tính mình nghĩ đâu nói
đó. Từ nay về sau phát biểu phải thận trọng hơn !”
Lần cuối cùng, tôi gặp Lê Vũ Hùng là qua điện thoại (lại cũng là
chuyện nhờ cậy nữa!).
Cháu tôi sau khi tốt nghiệp Thạc sĩ về nước, một thời gian cháu được
học bổng du học Tiến sĩ tại Hà Lan. Mọi thủ tục về hồ sơ đều đã xong
xuôi, vé phi cơ sẵn sàng, chờ khởi hành vào ngày thứ hai. Nhưng sáng
thứ bảy tuần cuối ở Việt Nam, thì có công điện từ Văn phòng Bộ, đề nghị
cháu nộp bổ sung học bạ lớp 12 phổ thông, nếu không kịp trong ngày thứ
bảy thì chưa thể lên đường! Những năm nầy, phương tiện về thông tin
kỹ thuật còn hạn chế, chắc chắn không thể nào giải quyết trong một sớm
một chiều khi khoảng cách Cần Thơ- Hà Nội lại cả ngàn cây số.
Tôi lại phải cầu cứu Lê Vũ Hùng. Nhận được cuộc gọi, Hùng trả lời
ngay: “Em đang đi công tác ở Hưng Yên, chắc chiều mới về. Mà thôi, để
em điện về văn phòng Bộ. Anh nói cháu yên tâm đi”. Kết cuộc là mọi việc
êm xuôi và cháu tôi lên đường đúng hạn. Tôi vẫn thầm nghĩ nếu không
có Hùng thì chẳng biết mọi việc sẽ về đâu ?
Những mẩu chuyện chắp nối rời rạc là những nét phác thảo về chân
dung Lê Vũ Hùng- một nhà giáo dục. Người thầy giáo quê đất Phong
Điền ấy đã mang đi khắp cùng đất nước chút hào khí của Phan Văn Trị,
của Đinh Sâm... của bao nhiêu con người từ nơi “đọt lúa vươn lên theo
tiếng hò cao vút”, vẫn giữ vẹn tâm hồn trong sáng, dù ở cương vị nào
202