Page 69 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 69
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
Thời chiến, tiếng súng hòa lẫn vào tiếng pháo. Càng gần đến ngày
đưa ông Táo về trời, hai thứ âm thanh nầy lại càng chen nhau như một
điệp khúc đầy nghịch lý. Nôn nao khi sắp đón một mùa Xuân, nhưng tự
lòng tôi không khỏi thoáng chút ngậm ngùi. Cần Thơ thanh lịch, Cần Thơ
rộn ràng xe ngựa, nhưng vẫn không che giấu được những ánh mắt đượm
buồn, nhưng chiếc áo sờn vai, những bàn tay chai sần... của người dân
nghèo trôi nổi sông hồ trên những con thuyền chất đầy hương sắc mùa
Xuân để đem bán cho đời!
Nhưng có lẽ, điều mà tôi nhớ nhất về bến Ninh Kiều vào xuân là những
kỷ niệm ngọt ngào của một thời thơ mộng. Những năm trước 1975, học
sinh các trường công lập ở miền Nam thường được chia tách nam, nữ học
riêng. Nam sinh thì quần xanh áo trắng, còn nữ sinh thì mới vào lớp Đệ
Thất (nay là lớp sáu) đã phải mặc áo dài. Cần Thơ có hai trường trung
học lớn và nổi tiếng khắp vùng sông Hậu: trường Trung học Phan Thanh
Giản và Trung học Đoàn thị Điểm. Hai trường cách nhau một con đường
nhỏ (trước mang tên PasTeur, nay là đường Võ Thị Sáu) mà lại bị cấm đi
vì ở gần khu quân sự. Biết bao nhiêu chàng “thi sĩ học trò” đã gửi lòng
mình qua những sáng tác thơ văn đầy lãng mạn cho một bóng hồng nào
đó thoáng hiện qua chiếc cầu thang bên kia ngôi trường “kín cổng cao
tường”. Những mối tình thơ câm lặng đó rồi cũng như một con sóng nhỏ
trên mặt trường giang, sẽ phai dần đi để trở thành kỷ niệm khi chúng ta
bước xuống cuộc đời. Nhưng, mùa Xuân và bến Ninh Kiều đã khơi một
dòng chảy cho nước về nguồn, cho bao nhiêu câu chuyện tình học trò cứ
tưởng mong manh như sương khói mà lại bền bĩ với thời gian.
Hạnh phúc nhất với tuổi học trò chúng tôi thời đó là những buổi sáng
giáp Tết, cũng ôm cặp sách tới trường, nhưng không vào lớp, mà điểm
Ảnh Trần Như Tất Đạt
72