Page 74 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 74
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
nối mạch Cần Thơ để rồi len lỏi vào tận vườn cây trái xanh tươi miệt Bình
Thủy, Phong Điền. Trong thời học trò, không biết bao nhiêu lần, tôi ngẩn
ngơ đứng trên bến Nhị Kiều mà trông vời chiều mưa Cái Khế. Những đám
mây đen đó, rồi sẽ theo gió trôi dạt đến cuối chân trời, cứ để con sông
bập bềnh muôn lượn sóng. Sát bờ sông, có một công viên nho nhỏ, đặt
vài băng ghế đá, bãi cỏ xanh, bóng cây mát rượi là chỗ dừng chân cho
khách nhàn du. Kỷ niệm một thuở trong sáng hồn nhiên chừng như theo
con nước lớn, ròng với những đám lục bình vô định trôi tăm tắp về đâu.
Rồi theo qui luật muôn đời “Sông sâu bên lở bên bồi”, phía bên nầy bờ
bị dòng chảy Cái Khế xoáy mòn và chỉ trong một khoảng ngắn thời gian,
công viên nhỏ bé kia đã chìm theo bao lượn sóng vô tình. Ở ngay giao
Đường hoa xuân bến Nhị Kiều. (Ảnh trên Internet)
điểm ngả ba con đường Phan Thanh Giản và Duy Tân (nay là đường Xô
Việt Nghệ Tĩnh và Hoàng văn Thụ) sát bờ sông, có một gốc phượng già,
đến mùa hè trổ bông rực rỡ. Bạn bè tôi đều đồng ý đó là cây phượng đẹp
nhất thành phố Cần Thơ. Những cánh phượng hồng rơi trong gió, bay
lả tả trong không gian rồi cũng tự giấu mình trên mặt sông dài. Phượng
giống như chúng tôi, vùi lấp tuổi thơ ở một góc quê hương ngạt ngào
mộng tưởng. Theo năm tháng, tôi trưởng thành từ trong khói lửa chiến
tranh và bước vào nghề dạy học. Đôi lúc giữa nợ nần, cơm áo vây bủa,
chợt nhớ lại ngày thơ, lòng không khỏi ngậm ngùi:
Bảy tám năm rồi xa lớp học
Xa trường - xa hết cuộc rong chơi
Dòng sông Cái Khế buồn thiu đó,
Đã cuốn tình trôi vạn nẻo đời….
77