Page 72 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 72
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
trời xa, trôi rất chậm như có chút gì lưu luyến nên bất chợt trong khoảnh
khắc dừng lại phía vàm sông. Có phải đó là Hà Huy Thanh, là Lăng Cảnh
Huy, là Mai Huỳnh Văn, là Huỳnh Túy Liêm… hay bao nhiêu người khác
nữa, những người cùng tôi góp mặt trong chợ Tết Ninh Kiều mà giờ đây
đã là “bạch vân thiên tải”?
Đi giữa những hàng hoa “nghìn tía muôn hồng”, lòng ta phơi phới
khi đất trời đang chuyển bước vào xuân. Đẹp biết bao - quê hương Cần
Thơ - nơi tôi đã gửi trọn hoài bão một thời thanh niên đầy ắp những ước
mơ hồng. Nhưng tự sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn thấy nhớ tiếc những tà
áo dài năm nào như đàn bướm trắng mùa Xuân đang hút mật cuộc đời
để gửi lại nhân gian những dòng thơ ngọt ngào hương sắc. Những tà áo
trắng một thời - cũng như bạn bè tôi - giờ như vầng mây kia trên khung
trời xanh thẳm…
Nữ sinh các trường Trung học trong thành phố Cần Thơ giờ rất ít khi
mặc áo dài (trừ ngày thứ hai), nên dù có vào chợ hoa ngày Tết, thì hầu
như chỉ là đồng phục ngắn. Tuổi trẻ hôm nay hồn nhiên, trong sáng và
đẹp hơn so với tuổi trẻ ngày xưa, bởi các em lớn lên trên một đất nước
thanh bình, mà những ám ảnh chiến tranh đã lùi xa vào quá khứ. Nhưng
đi giữa ngàn hoa bến Ninh Kiều, lòng tôi vẫn có chút bâng khuâng. Giá
mà…
Bất chợt, ước ao phải chi trở lại thời mười tám tuổi, trở lại một Ninh
Kiều hôm nay nhưng lại tung bay sắc trắng tinh anh của chiếc áo học
trò bên hàng trăm loài hoa đang chào đón mùa Xuân. Để tôi được cùng
bạn bè chen chân trong rừng người đón Tết, để viết trọn những vần thơ
thời mới lớn:
Trên những đường xưa rợp áo dài
Em về - gió động tóc thề bay…
Hoặc ngồi trên chiếc ghế đá nào đó cạnh bờ sông mà mơ một chuyến
đi đầy lãng mạn: theo đoàn ghe thương hồ trở về các vùng quê khắp mọi
miền đất nước khi kết thúc chợ hoa vào trưa ngày ba mươi tết. Ninh Kiều
ơi, yêu biết bao nhiêu…
Cần Thơ, những ngày cuối năm.
75