Page 75 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 75

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
              Vậy đó, mà đã gần 50 năm trôi qua. Có biết bao cuộc đời, bao thế
           hệ lớn lên trên một quê hương đang từng ngày đổi mới. Cây phượng cũ
           không còn. Hai chiếc cầu sắt hiền lành, nhỏ nhắn được thay bằng chiếc
           cầu bê tông hiện đại, nhưng cái tên Nhị Kiều vẫn tồn tại với thời gian.
           Mấy năm sau nầy, bờ sông Cái Khế được kè đá cả hai bên, phía đường
           Hoàng văn Thụ xây dựng công viên mới, cũng tấp nập trên bến dưới
           thuyền. Đặc biệt hơn, cứ mỗi lần giáp Tết, những dãy hàng hoa san sát,
           nối liền hai đầu cầu bên  nầy là An Cư, và bên kia là An Hội (nay đã đổi
           lại Tân An). Dưới bến sông, chen chúc ghe xuồng chở hoa từ các vùng
           quê tới: An Bình, Long Tuyền, Bình Thủy, Vàm Xáng, Phong Điền... Lại
           có cả người bán hoa Tết từ các vùng cù lao, từ Sa Đéc, Đồng Tháp... cũng
           ghé vào đây để góp thêm  sắc màu cho mùa xuân mới. Nhị Kiều rộn ràng
           với vạn thọ, hoàng mai, đỗ quyên, trạng nguyên, ngọc nữ... và hàng trăm
           loại hoa kiểng. Cái không khí vui tươi, rạo rực ấy bắt đầu sau rằm tháng
           Chạp cho đến xế trưa ngày ba mươi Tết. Khi chiếc ghe thương hồ cuối
           cùng rời bến, Nhị Kiều trở lại với bình lặng cố hữu của nó như mọi ngày,
           để cùng nhân gian nhẹ bước vào xuân.
              Lòng tôi lại bồi hồi vì một cảm xúc mênh mang, như muốn ngược
           dòng ký ức. Vẫn là Nhị Kiều quen thuộc của tôi, của một thời học trò hồn
           nhiên trong trắng. Chắc hẳn là do chủ quan, tôi yêu Nhị Kiều hơn cả bến
           Ninh Kiều! Trong cảm nhận của riêng tôi, Ninh Kiều đẹp và sắc sảo như
           một cô gái thành phố, trong khi cái đẹp của Nhị Kiều là một nét duyên
           quê, một thứ “hoa đồng cỏ nội” mà gặp một lần ta chẳng dễ gì quên.
              Lại thêm một lần đất trời chuyển nhịp. Mùa Xuân trở về để Nhị Kiều
           thêm rực rỡ, để tôi có dịp nhìn từng hàng ghe thuyền san sát mà trở lại
           ước mơ thời trẻ: chờ đợi một chuyến đi xa với điểm khởi đầu là con sông
           Cái Khế thân quen. Tuổi tác, năm tháng, cuộc đời... đã làm mòn dần
           trong ta bao nhiêu khát vọng. Thì thôi, xin nguyện làm một giọt phù sa,
           lắng giữa dòng trong để giữ tròn kỷ niệm hôm qua và gởi lại nghìn sau
           chút lòng yêu đất nước…













                                          78
   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80