Page 63 - KỶ YẾU KHÓA 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN
P. 63

Nguyễn Bỉnh Khiêm, đi bộ về nhà trọ ven kênh Thị Nghè để cất giữ
                   hành lý, tiếp theo tôi sẽ đến công sở nơi tôi trở thành công chức lần

                   đầu sau khi đã chấm dứt đời... sinh viên. Đó là Nha Kinh Tế Nông
                   Nghiệp, thuộc Bộ Nông Nghiệp nằm trên đường Mạc Đỉnh Chi.
                   Riêng em trai tôi thì đến trường Luật trên đường Duy Tân cách đó
                   cũng không xa lắm


                   Ngày ấy hai bên xa lộ nhà cửa hãy còn thưa thớt và đồng không mông

                   quạnh, cái trạm kiểm soát trên con đường - dấu hiệu của những năm
                   tháng chiến tranh - đã được giải tỏa, xe cộ thưa thớt và đi lại thông
                   suốt. Tôi nhìn hai bên đường, nắng vàng ấm áp rực rỡ của đất phương
                   Nam đã chan hòa đây đó, nhưng dường như không hoàn toàn như

                   vậy, khung cảnh này còn ẩn chứa những điều gì nữa ... . Đúng vậy, tôi
                   chợt có cảm giác gai gai dọc sống lưng chen lẫn một nỗi đau xót
                   chạnh lòng khi nhìn thấy xa xa, mờ ảo qua màn khói mỏng từ vài đám

                   cháy còn vươn đâu đó có vài khối đen đen giống ... xác người! Không
                   biết là thường dân hay những người đã từng cầm vũ khí !? Tôi nhớ rõ
                   đó là khu vực chung quanh cầu Rạch Chiếc và một nơi gần nhà máy
                   xi măng Hà Tiên. Điều này khiến tôi, một chàng trai ở độ tuổi ngoài

                   đôi mươi đã in sâu những hình ảnh này vào tâm trí... . Những ngày
                   chấm dứt chiến tranh lại còn tiếp tục hy sinh mạng sống của những
                   thanh niên nước Việt hay sao?!


                   Rồi đến những ngày tháng của năm 78, tức là chỉ vài năm sau... giải
                   phóng. Không biết mọi người còn nhớ không, dạo đó ai trong nhà còn
                   chiếc xe đạp cho tử tế để đi đây đi đó là cả một may mắn không nhỏ...

                   . Một số nhà tuy còn xe gắn máy nhưng chỉ để khi thật cần thiết,
                   những khi gọi là... "hữu sự" mới dám đụng đến. Vào lúc ấy, có khi

                   còn thu xếp đi hai người cho không ... lãng phí!

                             Vào tháng 4 năm ấy, tôi có việc là phải thay mặt mẹ tôi đi thăm
                   một người bà con lâm bệnh nặng ở Sài Gòn. Cái lý do đưa ra là vì tôi

                   có được mấy năm ăn học rồi đi làm dưới đó nên dù sao cũng rành
                   đường đi nước bước (?). Thế là tôi đem chiếc xe hai bánh thân thương



                   KHOÁ 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN                                                  Page 45
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68