Page 66 - KỶ YẾU KHÓA 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN
P. 66
Tôi thoáng giật mình, nhưng rồi cũng hiểu ý và nhanh chóng
bước vào trong. Người thanh niên (giờ tôi không gọi là "thợ" nữa, vì
biết anh ta không phải vậy) nói nhỏ vào tai tôi:
- Xe không có hư gì hết, dọc đường anh bị người ta rút
dây điện ra thôi !
Nói xong anh ta lấy tay chỉ chỉ vô lưng người thợ lớn tuổi. Hiểu
ý tôi lui lại, ngồi xuống bên chiếc xe và... phát hiện:
- A ! Dây điện sao bị rút ra rồi ?! Vậy là ngoài xa lộ tôi
đã bị người ta rút dây điện rồi nói xe tôi bị hư nặng... .
Người thợ đứng tuổi hơi thoáng chút bất ngờ và ngạc nhiên,
xong cũng mỉm cười hiền lành nói:
- Cái đám ngoài xa lộ làm ăn ghê lắm, chính tôi cũng...
không ngờ !
Thế rồi ông giúp cắm lại đường dây điện đâu vào đấy, xong
xuôi chiếc xe nổ máy ngon lành ! Vui mừng và cảm kích vô cùng, tôi
xin được trả tiền công. Nhưng có lẽ ai cũng đoán ra, cả hai người đều
lắc đầu từ chối, họ nói rằng xe của tôi có phải sửa gì đâu ! Làm sao
chấp nhận như thế cho được, tôi nói họ đã giúp tôi khỏi phải rã máy
xe - việc này mà xảy ra thì xe tôi kể như tiêu luôn - như vậy là xứng
đáng để nhận tiền công lắm chứ. Thế là lần đầu tiên trong đời tôi đi
năn nỉ để được trả tiền cho người khác ! Hai con người tốt bụng vẫn
cương quyết không nhận tiền. Tôi đành phải vớt vát bằng cách lên
tiếng mời người thanh niên đi... uống nước ( người kia phải ở lại coi...
"tiệm" ):
- ... Hay là mời anh lại đằng kia uống nước, đứa nhỏ có
thể dẫn theo hay gởi lại đây... .
KHOÁ 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN Page 48