Page 67 - KỶ YẾU KHÓA 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN
P. 67

Nhìn thấy cái quán vẫn còn trong tầm nhìn và đứa bé vẫn
                   ngoan, đang chơi với mớ đồ nghề sửa xe. Người thanh niên nhìn tôi

                   quan sát ( có lẽ thấy hợp nhau chăng?) xong cúi xuống âu yếm dặn dò
                   con bé gì đó rồi lên xe đi cùng với tôi... .

                             Qua câu chuyện nơi quán nước ven đường, tôi được biết Thành

                   - tên của người thanh niên - vốn là... giáo sư trung học đệ nhất cấp
                   (bây giờ gọi là giáo viên cấp II) môn Vật Lý. Đứa bé gái là con lớn,

                   năm nay lên bốn. Người vợ Thành cũng là cô giáo dạy chung
                   trường... . Thế rồi lúc sinh đứa con kế thì người vợ bị tai biến, không
                   cứu chữa kịp nên tử vong cả mẹ lẫn con... . Không biết còn nguyên
                   nhân nào nữa không, nhưng Thành nói vì vậy nên Thành buồn chán

                   mà bỏ việc. Sau đó dẫn con lên Sài Gòn cùng người chú bà con sống
                   qua ngày với cái nghề sửa xe lề đường. Uống nước xong, khi đưa
                   Thành trở về chỗ cũ, tôi lại một lần nữa chân thành cám ơn hai vị ân

                   nhân. Vì có chủ đích trước, nên tôi gọi đứa bé gái lại gần, nhanh
                   chóng dúi vào tay nó một ít tiền rồi vọt xe đi. Từ đó cho đến sau này,
                   mỗi khi nhớ lại câu chuyện trước đây tôi vô cùng khâm phục hai con
                   người trên. Nhất là đối với Thành, trong hoàn cảnh khốn khổ lúc ấy,

                   để sinh tồn con người ( hầu như ) ai cũng cho mình cái quyền kiếm
                   được tiền để tối thiểu có... miếng ăn ! Nhưng có người đã làm ngược
                   lại... , "giấy rách phải giữ lấy lề", thật vô cùng đáng để khâm phục và

                   kính trọng.

                   Mấy mươi năm sau, gần đây thôi, tôi có một lần về Sài Gòn cũng thật
                   đáng nhớ... . Trên đường thăm trường cũ trở về đến một ngã tư chưa

                   hoàn tất ( nên chỉ là một... ngã ba !), tôi vô ý vượt đèn tín hiệu vì bị
                   che khuất tầm nhìn, hơn nữa trước mặt tôi không hề có đường hay

                   luồng xe ngang qua ! Thế là có "người thừa hành công vụ" từ đâu
                   bỗng xuất hiện. Tôi được yêu cầu trình giấy tờ xe rồi được đề nghị ...
                   "phạt nóng" ! Dù cái chuyện "phạt" kiểu này báo chí đã đưa tin hoặc
                   viết phóng sự không phải là ít, nhưng trớ trêu thay tôi lại là người

                   trong cuộc ! Và dù rất bất bình nhưng tôi hiểu tranh cãi lúc này là vô
                   ích, quan trọng nhất là phải trì hoãn không nên đưa giấy tờ xe của



                   KHOÁ 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN                                                  Page 49
   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72