Page 65 - KỶ YẾU KHÓA 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN
P. 65
giấu được nét tinh ranh, bậm trợn !) ,nên trong lòng dù lo lắng, tôi
vẫn cương quyết một cách... nhẹ nhàng:
- Cám ơn hai anh, nhưng tôi về gần đến nhà ... người
quen rồi, để tôi dắt bộ đi một chút là tới nơi thôi.
Tôi nhanh chóng chưa từng thấy, đẩy chiếc xe mau mau rời
khỏi nơi đó... . Sau lưng tôi còn vọng theo câu mời chào đầy đe dọa:
- Xe cháy máy nặng lắm, để sửa cho, đoạn đường này
không có ai sửa xe đâu!
Làm như không nghe, tôi lại càng muốn mình rời xa nơi này
càng nhanh càng tốt. Nhưng đã hết đâu, có ai tưởng tượng được
không, chỉ khoảng trăm mét nữa là có ngay mấy ông "thợ" đón đường
mời mọc tôi ghé vào sửa xe !
Hiểu hết mọi sự rồi, tôi quyết lòng dắt xe qua cầu Sài Gòn,
hướng về ngã Hàng Xanh. Đi như vậy nhưng hầu như tôi không cảm
thấy mệt, không biết có phải nhờ thấy mình vừa tránh được một cạm
bẫy của thời nhiễu nhương chăng!?
Nhưng rồi xe và người cũng vào đến đầu đường Hồng Thập
Tự, trên vỉa hè tôi thấy có hai "người thợ" và một ... bé gái. Tự nhiên
tôi thấy cảm thương (vì sửa xe ngoài đường, mưa nắng..., ai lại dắt
theo con nít ?!) và tin tưởng (vì thấy có người "thợ" có vẻ không
phải... thợ ).
Cả hai người hỏi sơ qua về tình trạng chiếc xe. Tôi kể đầy đủ
như từ đầu đến giờ. Hai người đưa mắt nhìn nhau ái ngại, ngập ngừng
rồi cùng ngồi xuống... . Tôi len lén nhìn "người thợ" trẻ trạc tuổi
mình... . Bỗng dưng người ấy buông ra câu nói khẽ - đơn giản thôi -
bằng tiếng Pháp (tôi hiểu vì không tiện để người thứ ba nghe chăng?)
:
- Làm ơn, hãy đến đây !...
KHOÁ 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN Page 47