Page 168 - Noi Dau Dai
P. 168

Nỗi Đau Dài









              CHA MẸ QUÊ


                     Quê tôi không núi chẳng có gò đồi
                     Chỉ con đê dài ruộng lúa mạ thôi
                     Tình nghèo hạnh phúc trải trên nương sắn
                     Cuốn hút theo tôi đã nửa kiếp rồi..!

                     Mẹ tôi giống hệt tựa như mẹ anh

                     Trông ra biển lớn mộng ước xây thành
                     Quay lưng trở lại Trường Sơn sừng sững
                     Bức họa tuyệt vời bóng sơn thủy tranh

                     Quê chúng ta phía đông trời hừng sáng

                     Dòng Việt hùng còn đó với oan khiên..!
                     Mẹ vẫn buồn mắt vương sầu biển nhớ !
                     Cha bao dung gánh nặng vạn nỗi niềm...!

                     Tôi anh giờ đây đứng trên bến lạ
                     Anh nhớ gì không xuân tới đêm dài ?
                     Có tiếc gì không nửa đời dong duổi
                     Hận còn hay mất trăng khuyết tóc phai...?


                     San Jose Jan. 14, 2005


                                            167
   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173