Page 28 - Chuyến đi biền biệt
P. 28
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
chuyện thương tâm của kẻ vừa đến. Sự kiện người ăn thịt
người để sống sót trên con tàu lênh đênh giữa biển cả
hàng bốn năm chục ngày, chuyện hải tặc Thái lan cướp
bóc, bắn giết đàn ông để hãm hiếp đàn bà phụ nữ rồi dẫn
đi mất tích, chuyện bán bãi rồi dàn cảnh cướp giật của
đám công an biên phòng v.v cứ chồng chất thêm nổi bi
ai, thấm thía cho bao kẻ được mệnh danh là “boat
people” chưa thể hoàn hồn.
Mười tháng sau có tên lên đường sang Hoa Kỳ,
nhìn hàng vạn chiếc xe xuôi ngược giữa đại lộ thênh
thang, tôi quyết định đứng lên trên đôi chân hụt hẩng để
hóa thân thành Nguyệt trong tôi. Ngày tháng học tập, làm
việc được nhân đôi vì không để thời gian trống vắng cứ
níu kéo vào dĩ vãng đau thương. Khi ủy ban cứu nguời
vượt biển đầu tiên được hình thành để gây quỹ cho các
chuyến tàu ra khơi làm nhiệm vụ vớt đồng bào chơi vơi
trên đại dương, tôi thấy lòng mình xao xuyến muốn nhập
cuộc tức thời vì giờ phút này trên mặt đại dương mênh
mông kia có hàng vạn đồng bào tôi đang chết khát, hay
đang bị tả tơi sau những trận hãm hiếp cướp giết phi tang.
Người tỵ nạn vẫn còn thưa thớt nhưng tấm lòng
bà con đã thể hiện tràn đầy bằng tờ bạc năm, mười hay
hai mươi Dollar. Tôi hăng hái làm mọi công tác để có
thật nhiều tiền gởi đến các chuyến tàu tình thương vì số
tiền có được tương đương với mạng người đang chới với
chết khát đến nơi. Chúng tôi tự nguyện thành lập một
nhóm gồm Tường Vi, Hữu Lực ôm thùng lạc quyên đứng
trước cổng chùa Giác Minh hay giáo đường Magaret
trong những ngày cuối tuần. Mỗi bản tin đưa về kèm theo
con số và hình ảnh những chiếc tàu được vớt, bao mệt
28