Page 53 - Chuyến đi biền biệt
P. 53
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
pháp, tâm bất tương ưng hành pháp đến vô vi pháp bao
gồm hàng trăm món đều khởi tự xác thân hình hài này
mà ra; chính vì thực tế rành rành bởi hữu thể vật chất nên
ít ai dám nghĩ cái không, Ôn và thầy giáo thọ cũng chỉ là
không! nhưng Phật dạy chưa bao giờ sai nên cái ta vốn
tạo bởi đất, nước, gió, lửa đủ duyên thì hình thành, hết
duyên thì trở về với tứ đại y nguyên như cũ. Nói thì dễ
ợt như vậy nhưng bậc xuất trần thượng sĩ hay hàng
thượng căn thượng trí vốn chứng đắc quả vị siêu phàm
nhìn sanh tử chẳng chút vướn bận, thảnh thơi trên cõi
hồng trần, một khi rũ bỏ xác thân tưởng chừng nhẹ như
thay áo; còn chúng sanh bình thường thì thân này chính
là ta, tâm này bởi ta tạo tác nên nhà cửa chồng vợ con cái
chí đến sơn hà đại địa cứ sừng sững trước mắt mà bảo là
không thì phải tu chứng ít ra năm mười kiếp nữa, giả sử
kiếp nào cũng sanh trong đời mà nghe được kinh Phật,
gặp được thánh tăng, chứ như ở nơi biên địa hạ tiện thì
cũng ô hô mà thôi. Chính cái hiện hữu này mà ta khư khư
chấp nhận rằng thân này thật có, tức nhân ngã; rồi vũ trụ
cũng thật hiện hữu bởi ta đang đứng tựa trên đất hẳn hoi,
cái ý niệm pháp ngã hình thành. Từ cái hữu ngã đến cái
vô ngã là một quá trình tư duy, thực hành, thân chứng để
biến cái lòng câu mâu, nhỏ nhăn, ích kỷ thành tâm lượng
hải hà từ, bi, hỷ, xả hầu nhận chân được vạn pháp vốn dĩ
vô thuờng; tới như vậy mới mong hiểu tận cùng về nhân
và pháp không thật, rốt ráo của liễu nghĩa chính là vô
ngã.
Tận dụng công năng thiền quán thật nghiêm túc để
thể nhập nơi chính ta đặng thấy rõ tự tánh uyên nguyên
từng sự vật, giả dụ cái monitor đang vận hành thì tự tánh
của nó vốn là không, bởi gặp đủ “thuận duyên” thì màn
hình luân chuyển; thuận duyên được hiểu như một chuổi
53