Page 58 - Chuyến đi biền biệt
P. 58
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
quán tưởng về tâm đại bi, về lòng rộng lớn của tình yêu
thương đặng giảm bớt nỗi sân hận, kiểm soát cảm giác
hung dữ, táo tợn và sai lầm. Đến chừng ấy thì hãy “à”
lên một tiếng rằng, đức Phật đã là vị thầy của các vị thầy,
đến như vấn đề tâm lý đầy phức tạp mà chỉ cần áp dụng
một chút pháp môn sơ thiền cũng đủ trị liệu mọi khổ đau
vốn đeo đuổi con người khi vừa lọt lòng mẹ.
Trước giảng đường Linh Phước có khắc câu kệ như
sau: “Giáo pháp Phật như muôn ngàn linh dược. Ai lỗi
lầm, bạo ngược hãy về đây!”. Khi đó chú tiểu Tân dù
thuộc lòng mà chẳng quan tâm hàm ý linh dược trị gì?;
cho đến một hôm đọc chuyện Phật giáo về tên sát nhân
Vô Não chạy theo và gầm lên gọi đức Phật dừng
lại, đấng Điều Ngự Trượng Phu ung dung nói với Vô
Não rằng: “Thế tôn đã dừng lại lâu rồi, và nhà ngươi
cũng hãy nên làm như thế!”. Chỉ một lời từ ái đầy thứ
tha khiến đầu óc tên sát nhân phát khởi nhận thức rằng,
dừng lại nghĩa là không hành động bất cứ sự phạm pháp
nào!. Ta đây cũng nên từ bỏ bạo động, sát hại! giây phút
“tức thời” đó khiến Vô Não hốt nhiên chứng ngộ và vất
gươm giáo trở thành một đệ tử trung kiên của Phật đem
an bình đến cho mọi người. Nhờ câu chuyện này chú tiểu
Tân thấu đáo hơn về hành động “dừng” hay biết nói
“không” trong nhiều trường hợp để chút an lạc có cơ hội
lan tỏa khắp châu thân.
* * *
Đức Phật xuất thế trong niên đại lịch sử đã có thể
chứng minh, nhưng giáo lý mà Ngài giảng dạy đã xảy ra
trước hàng tỉ năm như lý nhân quả, như vòng luân hồi
của thập nhị nhân duyên. Thời khai thiên lập địa trồng
hột gì ra trái ấy thì mãi mãi vẫn y nguyên như thế, nhưng
có ai biết đâu cho đến khi Ngài thị hiện để chỉ ra điều
58