Page 61 - Chuyến đi biền biệt
P. 61

Chuyến Đi Biền Biệt                                                Nguyễn Hồng Dũng


             Anh hùng ngang dọc trời cao,
             Sá chi lửa đốt, sợ nào giá băng.
             Vẫn nguyên chí hướng tung hoành,
             Lòng tin ở lẽ công bằng vẫn nguyên.
             Tiếc thay năm tháng triền miên,
             Trách ta, thành kẻ than phiền vô công.
             Vì sao? Vì sao? Chí tang bồng,
             Bỗng thành cá chậu chim lồng xót xa!”
                 Và nhà thơ Nguyễn Công Trứ cũng đã từng:
                 “Vòng trời đất dọc ngang, ngang dọc.
             Nợ tang bồng vay trả, trả vay.
             Chí làm trai Nam, Bắc, Đông, Tây,
             Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể.
             Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
             Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
             Đã chắc rằng ai nhục ai vinh,
             Mấy kẻ biết anh hùng khi vị ngộ.
             Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ,
             Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong.
             Chí những toan xẻ núi lấp sông,
             Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ.
             Đường mây rộng thênh thang cử bộ,
             Nợ tang bồng trang trắng, vỗ tay reo
             Thảnh thơi thơ túi rượu bầu.”
                 Vâng, hai thi sĩ của đất Bắc, trời Nam, hai thế hệ của
             sinh sinh diệt diệt mà nhìn sự thay đổi khoảnh khắc trong
             đời đã tự thán như vậy thì chú Tiểu gánh nước, quét lá
             sân chùa có nghĩa gì đâu trong thế giới Hoa Tạng bao la.
             Dừng chân trên bực tam cấp hướng lên cột phướn ngày
             xưa, chú tiểu Tân sực nhớ đến bốn câu kệ mà Ôn cắt đặt
             cho chú trình bày trước đại chúng:


                                                                     61
   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66