Page 326 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 326

Ca Dao Thời Cộng Sản
            là cái vỏ cứng để bảo vệ mọi sự bất trắc, chống lại
            thói  quen  hay  xét  nét  lời  ăn  tiếng  nói  của  công  dân
            của mọi chính quyền chuyên chế. Cái cách tự bảo vệ
            ấy  lại  càng  rõ  rệt  ở  cấp  lãnh  đạo  và  các  viên  chức
            nhà nước làm việc ở các cơ quan quyền lực. Họ nói
            bằng thứ ngôn ngữ khô cứng đã mất hết sinh khí, một
            thứ  ngôn  ngữ  chết,  ngôn  ngữ  “gỗ”,  nói  cả  buổi  mà
            người nghe vẫn không thể nhặt ra một chút thông tin
            mới nào. Các buổi trả lời phỏng vấn báo chí, diễn văn
            tại các buổi lễ kỷ niệm, báo cáo của Đảng, của chính
            phủ, của quốc hội, tất cả đều dùng các từ rất mơ hồ,
            ít  cá  tính  và  ít  trách  nhiệm  nhất.  Người  cầm  quyền
            cấp cao nhất và cấp thấp nhất đều biết cách nói mơ
            hồ, càng nói mơ hồ càng được đánh giá là chín chắn.
            Và  nói  dối,  nói  dối  hiển  nhiên,  không  cần  che  đậy.
            Vẫn biết rằng nói dối như thế sẽ không thay đổi được
            gì vì không một ai tin nhưng vẫn cứ nói. Nói đủ thứ
            chuyện, nói về dân chủ và tự do, về tập trung và dân
            chủ,  về  nhân  dân  là  người  chủ  của  đất  nước  còn
            người cầm quyền chỉ là nô bộc của nhân dân. Rồi nói
            về cần kiện liêm chính, về chí công vô tư, về lý tưởng
            và  cả  quyết  tâm  đưa  đất  nước  tiến  lên  chủ  nghĩa
            cộng sản. Nói dối lem lém, nói dối lì lợm, nói không
            biết xấu hổ, không biết run sợ vì người nghe không
            có thói quen hỏi lại, không có thói quen lưu giữ các
            lời giải thích và lời hứa để kiểm tra. Hoặc giả hỏi lại
            và kiểm tra là không được phép, là tối kỵ, dễ gặp tai
            hoạ  nên  không  hỏi  gì  cũng  là  một  phép  giữ  mình.
            Người nói nói trong cái trống không, người nghe tuy
            có mặt đấy nhưng cũng chỉ nghe có những tiếng vang
            của cái trống không. Nói để giao tiếp đã trở thành nói
            để không giao tiếp gì hết, nói để mà nói, chả lẽ làm
            người lại không nói. Thật ra nói thế mà vẫn hiểu nhau
            cả.  Người  cầm  quyền  thì  biết  là  nhân  dân  đang  rất
            bất  bình  về  nhiều  chuyện,  nhân  dân  thì  biết  người
            cầm  quyền  đang  nói  dối,  nhìn  vào  thực  tiễn  là  biết

                                       325
   321   322   323   324   325   326   327   328   329   330   331