Page 100 - Đã ru tôi một thời
P. 100
100* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi không bao giờ cắt đứt! Tôi để ý đến 58 vì cô bé không
lạnh lùng trứơc mặt mọi người. 58 là người bạn chân thành giản dị, cô rất kiệm lời và
trầm tĩnh. Tôi rất thích.
Kỷ niệm về quá khứ lại hiện về quá đỗi bất chợt. Hình ảnh con đường làng quê.
Bóng dáng con đường đất đỏ trưa nắng gắt gay. Mùi thơm những vĩ cá phơi khô sực nức
cả một quãng đường. Xứ biển một thời lắm tài nguyên và con người hồn nhiên chung
sống làm ăn. Mái trường nghèo nàn hoen ố màu vôi loang lỗ làm tăng vẻ đẹp cũ kỹ làng
quê. Tuổi học trò đơn sơ như tờ giấy trắng. Nữ sinh áo dài trắng quần thô đen đũng đĩnh
cũng là đẹp! Nam sinh quần xanh áo trắng mẫu mực là nội quy chính thức của nhà
trường. Rồi tôi rời xa mái trường đi học một trường khác cũng trong vòng tỉnh lị. Hình
ảnh người con gái trong trắng ngây thơ cùng với đôi mắt mộng mị một thời tôi yêu đã xa
suốt mấy năm liền. Rồi tất cả những thần tiên ấy đột nhiên cuốn trôi vào một trận cuồng
phong 1975 ném cả một thế hệ còn đầy sức sống tuổi thanh xuân đầy hy vọng và ước mơ
vào một rừng hoang vu, u ám.
Có tiếng còi tin tin …làm cắt đứt câu chuyện.
58 rời khỏi bàn quay sang tôi lịch sự chào khẽ:
- Hẹn gặp lại.
58 vội vàng xin tôi địa chỉ Email. Hẹn có những cánh thư chân tình…
Sau đó ít lâu, trên hộp thư email tôi nhận được bài viết “ cảm ơn đời, cảm ơn
người” những cảm nghĩ đầy vẻ chân thành sau cuộc gặp gỡ bất ngờ mà lý thú!
Những năm tháng, sau buổi họp mặt ấy rồi chẳng có gì đặc biệt xảy ra giữa
chúng tôi nữa. Tôi thường gặp 58 trên Net qua địa chỉ Email. 58 viết cho tôi thật nhiều
tâm tình. Tôi cũng biểu lộ những tâm tình đó bằng những lời trăng hoa cho thêm ý vị.
Những lối nói mạnh dạn hơn lãng mạn hơn. 58 củng sẵn sàng đáp trả những tinh cảm
lãng mạn đó…nhưng cũng chỉ bằng lời viết.
Tình cờ một hôm, tôi cố làm cho ra vẻ có gì đặc biệt. Tôi tìm đến 58. Nhà 58 nằm
tại trung tâm con đường một thành phố. Nhà là một tiệm vải lớn. Tôi thấy 58 đang loay
hay bán bàng. Những tấm vải đủ màu sắc xanh, vàng, tím…hoa hòe bày biện cả một gian
hàng đẹp mắt. 58 thì nhỏ nhoi như một con kiến trong gian phòng đó. Tôi bước vào:
- Chào 58
Thấy tôi đến bất ngờ, 58 mừng rỡ nhưng kín đáo:
- Chào Ch. Hôm nay sao lại lạc ra đây nhỉ?
- Nhớ và đi thăm có được không!
- Chuyện đời ai mà biết, nhiều khi đi thăm ai thì sao! dù sao cũng còn chút tình
quê!
Rồi vừa nói chuyện, vừa phải bán hàng. Công việc thật là bận rộn. 58 mời tôi ngồi
trên chiếc ghế đẩu cao. Miệng nói huyên thuyên, nụ tươi luôn chào đón mọi khách hàng.
Có những khách hàng từ chối món hàng này món hàng kia. Nhưng lối nói của 58 đã mời
mọc một cách nghệ thuật để cuối cùng khách hàng ra về với món hàng phải mua ân cần
trên tay.
Đợi khách ra về, tôi nói đùa:
- 58 “móc túi” hay quá!
Đôi trán hơi cau lại, như chợt nghĩ ra:
- Ăn tiền thiên hạ là nhờ nghệ thuật nói, mới móc túi được. “cha truyền con
nối” mấy chục năm nay rồi Ch. !
- Vậy thì tốt quá ! Trời cho ta cứ hưởng…móc túi thiên hạ là một nghề đấy!