Page 98 - Đã ru tôi một thời
        P. 98
     98*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
                   ba ngày nữa, chúng tôi sẽ đóng góp phần nào về những vấn đề này cùng sự góp mặt của
                   bạn bè chúng tôi, những người đang cố gắng tiếp nối những cuộc thám hiểm.
                          Cách đây hai năm, dẫn đầu tóan leo núi là Simonson đã tìm thấy thi thể của
                   Mallory bị đóng băng, một kính râm đeo mắt, một khăn tay trong thi thể còn lại. Nhưng
                   chiếc máy quay phim Kodak không định dạng được vị trí chính xác cùng với thi thể của
                   Irvine.
                          Ngay khi phát hiện những vụ việc này thì như làm mới lại những cuộc tranh luận
                   trên đây. Có phải là Mallory và Irvine là người đầu tiên chinh phục đỉnh núi Everest
                   không?
                                                                                    (Theo Reuter)
                            Một trong những bức ảnh của tác
                                                              Lời tỏ tình
                           giả lưu lạc 42 năm. Vẽ năm 1971
                                                              Vuợt thời gian!
                          Tôi không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào cho ăn ý. Câu chuyện giữa 58 và
                   tôi. Một câu chuyện tình thơ ngắn ngủi mà gắn bó vô hình.
                          Nói cho cùng thì câu chuyện lãng đãng xa xưa lắm. Tôi không còn nhớ rõ lắm.
                          Đã một thời chúng tôi chú ý đến nhau. Sau một năm học chung một trường Trung
                   học tại một miền quê Tỉnh lỵ. Chúng tôi thành đôi bạn thân chung con đường về nhà  hay
                   đến trường. Sáng hoặc trưa chúng tôi trải qua nhiều kỷ niệm êm đềm và thơ mộng đẹp
                   của thời cắp sách đến trường trên con đường làng ấy. Nhưng rồi cuộc chiến tranh tàn phá
                   đẫm máu trên quê hương đã làm chúng tôi lìa xa nhau. Rồi quên hẳn đi trong tiềm thức.
                   Một ngày đẹp trời trong cuộc nổi trôi giòng đời. Một ngày lại thức dậy trong tiềm thức.
                   Như chúng tôi vừa vớ được một thông điệp nhét kín trong cái chai lênh đênh trên biển lâu
                   ngày; nay một trong hai chúng tôi  tìm thấy lại nâng niu đọc lại thông điệp ấy.
                          -  Alo….
                          -  Ai vậy
                          -  Cảnh đây nè! Đang ở đâu đó, Cảnh đang nơi đám tang cha Nh.
     	
