Page 101 - Đã ru tôi một thời
P. 101

101*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                          58 vụt chạy lên gác, rồi chạy xuống mang theo một cuốn album:
                          -Mình có cái này muốn hỏi Ch, lý do Ch xưa là một họa sĩ của một thời chắc là
                   biết tác giả của bức ảnh thiệp này!
                          -Đâu cho mình xem!
                          58 khe khẽ rút tấm ảnh ra từ một góc album.
                          - Mình cất nó đã từ lâu lắm. 42 năm rồi không phải là ít ỏi, đây này!
                          Tôi chợt nhận ra, đây là bức ảnh của tôi đã vẽ. Cũng đôi mắt tròn to đó. Người
                   bây giờ còn đó trước mắt tôi. Đôi mắt tròn to dịu dàng. Đôi mắt ấy bây giờ vẫn còn trong
                   tâm hồn tôi. Thật không ngờ. Cái bức ảnh tôi vẽ khi rời trường trung học VT và lúc tôi
                   đang học ở một trường khác. Sau chiến tranh thì nhiều bức ảnh đã mất. Thường mỗi bức
                   ảnh tôi vẽ ghi lại một tình cảm sâu sắc nào đó. Riêng đối với bức ảnh này như hữu duyên
                   thiên lý ngộ. Tôi chẳng bao giờ tặng cho 58. Thế nhưng lại có trong tay 58 cho đến giây
                   phút này. Kỷ niệm một thời học trò. Tôi vẽ đôi mắt 58, rồi đôi mắt tìm về đôi mắt tôi ngỡ
                   rằng một câu chuyện không thể tin bao giờ.
                          Tôi có đụơc những cảm xúc ngọt ngào lúc này. Thời đi học tôi thích vẽ bởi cũng
                   năng khiếu vẽ khá tốt đẹp. Mỗi dịp Tết hay Giáng Sinh tôi thường bày chung với các bạn
                   vẽ những tấm thiệp rồi đi bán dạo quanh các trường bạn kiếm tiền quà, cái thú đầy tính
                   lãng mạn làm cho bạn bè yêu mến tôi hơn nhiều. Các bạn gái thì hâm mộ những nét vẽ
                   của tôi như một họa sĩ nổi tiếng. Tôi “nổi tiếng” như một ….”cái phao”. Cô nào được tôi
                   vẽ thì hãnh diện! Thế nhưng, đối với bức ảnh này, tôi vẽ đôi mắt của 58 chỉ có tôi biết!
                   chẳng lộ với ai điều gì về đôi mắt tròn to ấy! Như một thông điệp tôi cố tình bỏ vào cái
                   chai rồi trôi lênh đênh trên biển khơi thời gian. Thế mà có một ngày 58 nhận được và cất
                   giữ vô tình không biết đó là đôi mắt của mình! Có lẽ lời tỏ tình 42 năm đã đến giây phút
                   thổ lộ!
                          Tôi cầm tấm thiệp nâng niu:
                          -  Cảm ơn 58, 42 năm ai ngờ đâu Lá tìm về cội! Bức ảnh này hồi đó vẽ một đôi
                              mắt! Đố 58 đóan ra đấy!
                          -  Chịu thua mấy ông họa sĩ, vẽ rồng vẽ rắn rồi mơ tưởng người này người nọ là
                              phần nhiều!
                          -  Không thật mà, đôi mắt 58 cách đây 42 năm!
                          -…….
                          - Tin hay không tùy ý. Nhưng dầu sao mình cũng được nói một lần để không có
                   một ngày mai nào nữa để nói. Hồi đó mình mơ về 58. Mình vẽ đôi mắt 58. Đôi mắt ấy
                   như có một điều gì xuyên suốt một thời cầm bút vẽ. Tự dưng mình vẽ lấy đôi mắt. Thời
                   niên thiếu với chúng tôi chỉ có những giây phút rất ngắn ngủi bên nhau trên những quãng
                   đường đi. Như làn gió tung bay tà áo trắng, thì trái tim cũng chút mộng mơ của trái tim
                   tuổi mới xuân thì. Hay vu vơ đôi lần trái tim thanh tao mơ về đôi mắt ai xa xôi mà thầm
                   kín. Đã bao lần tự nhủ mình phải thổ lộ tình cảm ấy cho 58 hiểu nhưng thật không đủ can
                   đảm. Để rồi chỉ để lại trong tâm hồn cậu học trò bé ấy đôi mắt mơ hồ đem theo tâm hồn
                   mà thôi.
                          Tôi nhận ra tình cảm chúng tôi thật trong sáng nhẹ nhàng. Câu chuyện sau 42 năm
                   với một bức ảnh như một thông điệp của trái tim thời niên thiếu.
                          58 nghe tôi say sưa những chuyện quá khứ mà lân la hiện tại. Cái hiện tại đầy nỗi
                   lòng.  Cái  quá  khứ  chứa  chan  hồn  nhiên.  Mất  và  có  lại  được  với  những  xúc  cảm  vô
                   thường trong thế giới vạn lọai hữu tình.  Chỉ có ngọn lửa tình yêu mới diệu kỳ vượt thời
                   gian. Tôi nhìn vào đôi mắt 58 ngân nga đọc:
   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106