Page 99 - Đã ru tôi một thời
P. 99
99* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Nghe tên của 58 nơi đầu dây điện thọai. Rõ ràng tôi có chút mừng vui, có chút
buồn tủi. Chúng tôi cách xa nhau lâu lắm. 42 năm. Nhưng giọng nói của 58 vẫn còn trẻ
trung. Vẫn còn ý nhị yêu đời. Tôi khấp khởi và nhanh nhẩu:
- Vậy thì chờ, Ch. Tí! Sẽ có mặt sau 15phút!
Tôi cũng đang chạy một vài công tác cho đám tang cha Nh. Công việc trở thành
vội vã để tôi về đúng lúc gặp cho được 58. 42 năm đã trở lại thật gần. Đến với nhau trong
gang tấc. Một thời chiến tranh mà ai nấy đành mỗi nơi mỗi ngã. Những cuộc tình thơ còn
dan díu mộng mơ.
Tôi đã có mặt trong giây lát như đúng hẹn.
Tôi chuẩn bị một tư thế để nhận ra 58 một cách dễ dàng và tự nhiên. Có lẽ 58 sẽ
già đi, ừ đôi mắt ấy vẫn còn mở to, nét đẹp đôi mắt ấy vẫn còn thơ ngây như như ngày
nào ….làn da trắng mịn màng thưở học trò chưa tàn phai, dĩ nhiên bây giờ là một phụ nữ
còn rất trẻ duyên dáng …chừng ấy cũng đủ cho tôi có thể nhận ra.
Chiếc xe tôi đã trờ tới và ngừng lại đầu ngõ. Mắt hướng về cái sân đầy bóng
người. Len lỏi soi ánh mắt tìm bóng dáng của 58. Kìa đây rồi! Tôi tự nhủ. Cho xe đậu cẩn
thận. Tôi bước vội vàng về phía 58. Nàng đang ngồi với một số bạn bè cũ. Tôi tươi cười
với tất cả mọi ngừời.
- Ồ! Chào… chào….chào…
Và cuối cùng là tôi chào 58 câu chào nữa đùa nửa thật thật tự nhiên:
- Hello! Người yêu năm xưa!
Sau tíếng cười vui của mọi người. 58 đỏ mặt có chút ngượng ngùng ái ngại.
Nhưng tôi lại cảm thấy thật tự nhiên và có điều gì vui hơn giữa đám bạn bè. Kệ! ai nghĩ
gì thì suy nghĩ! Giữa thời buổi mà mọi con người cần khuây khỏa những niềm vui tự
nhiên chợt lóe lên trong câu chuyện để quên đi những suy tư chuyện đời một chút cũng
chẳng sao. Hay, Giữa khi hai con người đã có tuổi tác mà chào nhau một câu nói tự nhiên
một cách thanh thiên bạch nhật như vậy thì cũng chẳng vụng trộm gì đâu, nhưng thể hiện
được một điều gì đó thân mật đối với nhau từ lâu lắm phải không?
Mọi người nhìn tôi tươi cười:
- Chúc mừng, chúc mừng …hai người gặp nhau …tự nhiên!
Đúng vậy, tôi và 58 đã trở thành đề tài câu chuyện nối kết vui tươi giữa bạn bè
suốt buổi gặp gỡ bất ngờ ban sơ sau 42 năm. Có khi len lén nhìn tìm nhau đồng cảm một
ánh mắt. Có khi nhìn thật kỹ để săm soi những tàn phai năm tháng
- 58 trẻ như xưa. Tôi nói.
- Ch. Bây giờ đổi thay nhiều…ốm hơn xưa! Cũng già hơn xưa!
- Thời gian là chàng nghệ sĩ bôi phết phấn son vô tình mà!
- …mới đó 42 năm. Ngày đó mình chưa biết gì!
Chúng tôi gợi kể cho nhau nghe chuyện thời trung học. Chuyện “anh theo Ngọ
về”. Về đôi mắt to và tà áo trắng. Có một người lẽo đẽo theo sau những giờ tan lớp. Con
đường về giữa nắng ban trưa…những năm tháng tuổi học trò tươi đẹp nhất còn lưu mãi
trong tim tôi!
Tôi và 58 không học chung lớp. Xưa đi học bằng …”chân”. Không xe không cộ.
Mọi chuyện đến với 58 thật vô tình chỉ có tôi biết. Còn tôi thì cố …tình. Nhưng thật tự
nhiên , trong sáng và thơ mộng như mặt hồ vào những đêm trăng. Những buổi tan học tôi
ao ước với 58 song đôi như một người bạn, nhưng không thể được. Tôi không dám nói
điều đó. Tôi chỉ làm một người bạn chân thành có nhau trên quãng đường làng. Nhưng kẻ
trứơc người sau. Tôi chỉ được nhìn nàng dịu dàng đi trước ..với tà áo vờn bay! Còn tôi