Page 53 - DS2020-Final4
P. 53
Nguyễn Trãi không thể chỉ biết đến trường giảng dạy rồi về
nhà vô tư thư giãn, mà còn phải biết nghĩ đến trách nhiệm
nối dõi tông đường đối với gia đình và tổ tiên. Mỗi chàng
phải lo tìm một Nàng làm Người Bạn Đường cho đời mình.
Phải “tan” để hình thành những cuộc “hợp” mới.
Bắt đầu là việc tôi làm phụ rể tiễn đưa Trần Văn Châu
lên xe hoa về nhà vợ Phan Thị Anh vào tháng 9 năm 1965.
Phòng ở chung với Trần Văn Châu dư chỗ nên anh Đốc về
Huế rước chị Vương Thúy Hoa vào làm thành viên mới,
cũng là giáo sư mới của trường Nữ Trung học. Trần Văn Tây
lại noi gương Trần Văn Châu theo Thu Hương về làm rể
Trường Mẫu giáo ở đường Yersin. Nguyễn Bá Tiết thì đón
Đoàn Trinh Thục về làm dâu 45 Nguyễn Trãi. Phần Đinh
Gia Hoài, sau nhiều năm kiên trì làm trạm chuyển tiếp đưa
đón giữa Huế và Long An, cuối cùng cũng thuyết phục được
cô giáo Hường chịu chọn miền thùy dương cát trắng làm bến
đỗ hạnh phúc.
Những ngày đầu năm 1968, tôi tất tả tìm thuê nhà để tổ
chức đám cưới với Út. Ngày tôi rời 45 Nguyễn Trãi, nhà còn
lại vợ chồng anh Đốc, vợ chồng Nguyễn Bá Tiết, chú em út
Thái Huy Bào, cùng với mẹ con chị Bé. Tuần trăng mật của
chúng tôi tại quê nhà Đà Lạt, trong dịp Tết Mậu Thân, đã
biến thành một cuộc chạy loạn chiến sự, đáng nhớ!
Trở lại trường sau kỳ nghỉ Tết bất thường kéo dài đến
gần cả tháng, thầy trò Võ Tánh vui mừng được gặp lại nhau
đầy đủ. Giờ học trò ra chơi, trong phòng giáo sư, thầy
Nguyễn Tri Phương ghé tai tôi nói nhỏ: “Học trò hỏi tớ: Thầy
Liêu mà cũng biết cưới vợ hả Thầy, cậu trả lời sao?” Tôi chỉ
biết đưa ngón tay đeo nhẫn lên và mỉm cười!
Suy nghĩ của học sinh cũng ngộ thiệt, đặt cho tôi đủ thứ
biệt danh: Nào là thầy “cô liêu”, thầy “một năm cười hai nụ”,
nào là thầy “lạnh lùng”, thầy “không biết cưới vợ”, … Cách
đây vài năm, nhân một lần chuyện trò với một cựu học sinh
Võ Tánh, tôi có hỏi đặt biệt danh cho thầy cô là có mục đích
Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?) 53